Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 83 : Có biến
Ngày đăng: 19:31 18/04/20
“Đưa đây!” Vừa qua cầu, Tiểu Ngư liền xoay người giơ tay.
“Cái gì?” Đinh Triệt nhất thời không hiểu.
“Quần áo đó!” Tiểu Ngư nhét mặt nạ vào
túi áo ngực, rồi đoạt lấy bọc quần áo của hắn, đặt lên phiến đá bên cạnh trải ra, thuần thục gấp lại.
“Ngươi gấp
quần áo làm cái gì?” Đinh Triệt trong lòng tuy buồn bực nhưng không đưa
tay ra cướp lại, trong mắt lộ ra một chút tò mò. Nói thật, hắn lớn như
thế này, cho tới giờ còn chưa từng gập qua quần áo.
“Nếu cậu là người mua quần áo, thì sẽ
chọn bộ đồ chỉnh tề sạch sẽ hay là chọn thứ cũ nát nhăn nhúm thành một
đống?” Tiểu Ngư liếc mắt xem thường, nếu nói chịu không nổi cậu tiểu
công tử này, không bằng nói chán ghét chính mình, thằng nhóc thối chưa
bao giờ thèm có vẻ mặt hòa nhã đối với mình, vì sao lại muốn giúp cho nó chu đáo như vậy, chẳng lẽ dòng máu chảy trong huyết mạch nàng còn có
loại gen gọi là xen vào việc của người khác kế thừa từ Phạm Thông sao?
Con nhóc thối tha này, nói chuyện nhất
định phải không khách khí như vậy sao? Đinh Triệt hít một hơi thật sâu
mới áp chế nổi xúc động muốn đáp lại một câu thật mỉa mai, đang dưới mái hiên nhà người khác không thể không cúi đầu, hiện giờ hắn đang mặc nhà
bọn họ ăn nhà bọn họ, huống chi con nhóc này rõ ràng là muốn giúp mình
bán quần áo, nhịn, nhịn nữa thôi!
Đến tiệm may, ngoài dự kiến của Đinh
Triệt, Tiểu Ngư cũng không theo đề nghị của người bán hàng rong đem quần áo trực tiếp bán cho thợ may trong tiệm, mà ngay từ đầu đã lấy tiền
chọn một bộ đồ áo vải thường vừa người cho Đinh Triệt. Chờ hắn thay xong bộ đồ rộng của La Đản ra, nàng cùng với bà thím bán hàng kia đã trở nên khá là thân thiết, khuôn mặt tươi cười và lễ phép mà không mất đi vẻ
hoạt bát đáng yêu, Tiểu Ngư nhanh chóng đã trở thành tay trong nghề hiểu rõ về bộ đồ quý giá của Đinh Triệt.
Cái gọi là đồ cũ trước hết giá đều hạ mất ba phần, từ trong tiệm may đi ra, Tiểu Ngư đã tính toán được bộ đồ này
đại khái có thể đòi được giá bao nhiêu tiền, nàng quay lại chỗ đầu cầu
nghĩ nghĩ, lấy từ trong lòng ra miếng ngọc bội quý giá vẫn giữ kỹ kia
đưa cho Đinh Triệt.
Đinh Triệt ngạc nhiên: “Ngươi định làm gì thế?”
“Cái này chỉ là tạm thời cho cậu mượn
dùng làm đạo cụ một chút, đợi lát nữa vào hiệu cầm đồ, tất cả mọi chuyện đều do tôi nói, cậu chỉ cần hành động tùy theo hoàn cảnh là được rồi.”
Tiểu Ngư hừ giọng: “Nhưng tôi phải nhắc cậu, màn kịch này diễn có được
không, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc bộ đồ này của cậu có thể cầm với
giá bao nhiêu đó!”
Đinh Triệt nặng nề hừ giọng.
“Cầu còn không được!” Tiểu Ngư trả lại
hắn bốn chữ. Qua như vậy một hồi, sắc trời đã nhanh chóng lờ mờ tối,
trên phố người đi lại bỗng chốc đã giảm đi rất nhiều, mái hiên nhà hai
bên đường đều lục tục thắp lên đèn lồng màu đỏ. Nàng không để ý đến Đinh Triệt nữa, bước ra đường cái lớn.
Sau đó, khi nàng gần như mới ló đầu ra,
vô tình nhìn lướt qua người đi đường, tức khắc nhanh chóng rụt trở về,
ép sát mình vào vách tường, không dám thở mạnh, Đinh Triệt dừng chân
không kịp suýt chút nữa thì đụng phải nàng, cũng hoảng sợ, tự động hạ
thấp giọng xuống: “Người của hiệu cầm đồ đuổi theo sao?”
“Suỵt…!” Sắc mặt Tiểu Ngư trắng bệch lạ
thường, trầm hẳn xuống, nhìn phía trong ngõ có hai cái tủ hỏng bị vứt ở
đấy, lập tức kéo Đinh Triệt chạy nhanh ra phía sau, ngồi thấp xuống.
Nhìn nàng vẻ mặt căng thẳng, không giống
như đùa giỡn người khác, Đinh Triệt lần đầu tiên không đối nghịch lại
nàng, hai người rất nhanh chen chúc nhau phía sau cái tủ.
Thình thịch…thình thịch…
Ngoài đường lớn tiếng ồn ào vẫn truyền đến, không khí trong ngõ nhỏ lại giống như bị đông lại.
Khuôn mặt thiếu nữ bên cạnh không nhìn về phía mình, mà vô cùng căng thẳng nhìn chăm chú ra bên ngoài, thần sắc
không rõ, nhưng lại vô cùng kỳ dị, Đinh Triệt lại cảm giác được hình như mình có thể nghe thấy rất rõ tiếng tim đập dồn dập của nàng, có thể
nhìn thấy ánh mắt trong giây lát đã trở nên vô cùng nghiêm túc của nàng. Nhưng mà, hắn không thấy những người vừa mới đuổi theo hai người ban
nãy đâu cả! Đinh Triệt đầy mặt nghi ngờ nhìn ngã tư đường bị đèn lồng
chiếu sáng, nhưng vẫn không dám khinh địch mà lên tiếng.
Hai người ngồi núp ước chừng mất thời gian nửa chén trà, mới thấy một bóng người lanh lẹ lướt vào, lo lắng gọi nhỏ: “Tiểu Ngư?”
“Nhị thúc, ta ở trong này.”
Đinh Triệt rõ ràng cảm thấy Tiểu Ngư thở
ra một hơi, cũng đứng dậy, trong lòng lại kỳ quái. Nhị thúc? Từ lúc nào
mà con bé này lại có Nhị thúc chứ? Nhưng vừa nhìn thấy người đến, không
phải chính là người khách đi một mình vẫn luôn ngủ ở đuôi thuyền sao?
Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?