Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 86 : Phó ước

Ngày đăng: 19:31 18/04/20


Văn quân hữu song hồ



Diễm hồng tự hỏa vân



Bất tri nguyệt hoa hạ



Khả biện mê ly hồ



Đêm nay giờ tý, ở khu rừng ngoài thành cách năm dặm về phía đông, mong bạn đến giải thích nghi hoặc. (*Giờ tý: 23-1h đêm.)



“Tên khốn đó có ý gì vậy?” Nghe Tiểu Ngư đọc xong, Phạm Đại chỉ cảm thấy ngu ngơ chẳng hiểu gì.



“Thư này bề ngoài nói, đêm nay giờ tý đến rừng cây ngoài thị trấn, muốn các người mang theo Bối Bối đi gặp hắn,

để hắn biết hai con cáo này con nào là cái con nào là đực.” Nhạc Du nhìn Tiểu Ngư sắc mặt nặng nề, thấp giọng giải thích thay.



“Xem cáo?” Phạm Đại sửng sốt, “Hai con cáo có gì đẹp mà coi, còn có ý tứ bề ngoài nữa, con mẹ nó rốt cuộc là có ý gì?”



“Mục đích của hắn căn bản không phải nói

Nhạc Nhạc và Bối Bối, mà là quanh co ám chỉ chúng ta. Hiện giờ Đinh

Triệt ở trong tay hắn, nếu chúng ta muốn cứu người, nửa đêm đi gặp hắn.” Tiểu Ngư lạnh lùng nói, xé hai ba lần tan nát bức thứ khiến người ta

buồn nôn kia, lại hít một hơi dài mới áp chế nổi cảm giác chán ghét và

buồn nôn vô cùng.



Cái gì gọi là giả vờ đạo mạo, cái gì gọi

là mặt người dạ thú, cái gì gọi là đê tiện vô sỉ, chỉ cần nhìn Cảnh Đạo

Sơn này là biết được ngay! Chữ viết đẹp thì sao? Ngôn từ đẹp đẽ trau

chuốt thì có tác dụng cái rắm gì, cho dù hắn có đem tất cả hương liệu

quý giá nhất trên thế giới này xức lên người, dùng gấm vóc lụa là đẹp

nhất khoác lên người cũng không thể che giấu nổi xác thịt thối rữa mốc

meo đầy giòi bọ kinh tởm bên dưới.



Loại cặn bã ô nhiễm thế gian này, phải

dùng một mồi lửa thiêu rụi cho sạch sẽ, ngay cả một chút khói tro cũng

đừng để lưu lại mới tốt! Tiểu Ngư lạnh lùng híp mắt, tay nắm chặt, hận

không thể lập tức một đao giết chết gã ngụy quân tử kia.



“Hắn đây là biết rõ tính tình đại ca,

biết mọi người tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu, đồ rác rưởi

khốn kiếp không có lỗ **!” (Sozy, chú Phạm Đại chửi bậy quá, mạn phép ko dịch cụ thể. >Phạm Đại tức đến nghiến răng.



“Sư phụ, để con đi” Phạm Đại vẫn đang hung hăng mắng, La Đản đột nhiên cương quyết nói.


họ đã nhìn thấy một người.



Hoặc có thể nói, là Cảnh Đạo Sơn một

người cùng một bàn một ghế, một lò than một cái ấm, một chiếc áo dài,

búi tóc chỉnh tề, vẫn còn học đòi văn vẻ phong nhã, nhìn thấy một đám

người bọn họ đã đến, mỉm cười: “Ha ha, Phạm đại hiệp quả nhiên đại nhân

đại nghĩa, đối với người người cũng nghĩa hiệp can đảm như vậy, chỉ là,

tính tình Phạm đại hiệp không khỏi có phần nóng nảy, Cảnh mỗ hẹn ngươi

giờ tý, hiện giờ mới qua giờ hợi, trăng còn chưa phải là sáng nhất, trà

ngon còn chưa đến độ, thật sự là tiếc nuối a!”



(Giờ hợi: 21h- 23h đêm)



“Chúng ta không rảnh cùng đồ ngụy quân tử nhà ngươi lắm lời, bớt nói nhảm đi, thằng bé kia đâu?” Phạm Đại khinh

bỉ cực độ nói, Tiểu Ngư lại hơi hạ mí mắt, chuyển sự chú ý của mình ra

xung quanh, nàng thật sự sợ mình nếu còn nhìn tên ngụy quân tử kia thêm

chút nữa, sẽ ghê tởm mà nôn ra mất.



Cảnh Đạo Sơn ngồi ngay ngắn trước cái bàn nhỏ, mỉm cười vỗ tay mấy cái, trong rừng lúc này truyền đến tiếng bước

chân, hai người đàn ông quả nhiên lôi một người hai tay bị trói đi ra.



Ánh trăng như sương, chiếu sáng rõ ràng thân ảnh kia.



Cặp mày kiếm nhướn cao, gương mặt tuấn tú không chê vào đâu được, đôi mắt tuy rằng nhắm lại, nhưng đôi môi mím

chặt thành một đường lại tỏ rõ tính tình của chủ nhân kia quật cường mà

kiêu ngạo.



“Giải huyệt đạo cho nó.”



Một ngón tay điểm xuống, thiếu niên chậm

rãi mở to mắt, ánh mắt vẫn mờ mịt chưa rõ ràng, không biết mình đang ở

nơi nào, nhưng khi đôi mắt vô tình nhìn đến đám người Tiểu Ngư đang đứng kia, lập tức mở to, đôi con ngươi sáng rực như sao lập tức tràn đầy

mừng rỡ không thể tả.



Sau khi gặp phải tai bay vạ gió, hắn

từng tuyệt vọng cho rằng, nhà họ Phạm dù lương thiện đi chăng nữa cũng

không thể vì một người xa lạ tình cờ gặp mà đến mạo hiểm chịu chết, lại

không ngờ bọn họ thực sự đến cứu hắn!



Nhất thời, một loại cảm giác trước nay chưa từng có mạnh mẽ trào dâng trong lòng.