Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 87 : Đổi con tin

Ngày đăng: 19:31 18/04/20


“Cậu bé, cháu không sao chứ?” Phạm Thông là nôn nóng nhất, tiến lên một bước, lo lắng nhìn Đinh Triệt.



“Ta…” Đinh Triệt trong lòng nóng lên,

muốn nói thật, nhưng bản tính kiêu ngạo đã ngăn cản hắn tố khổ, chỉ có

thể cố cắn chặt môi dưới, gắng sức chặn lại sự yếu đuối sợ hãi đang muốn tràn lên trong lòng.



Nhìn vẻ mặt

ương ngạnh cố nén sợ hãi kia của Đinh Triệt, Tiểu Ngư thầm thở dài một

hơi, cho dù thật sự có là nó khai ra địa chỉ quán trọ mà không phải Cảnh Đạo Sơn tự điều tra, nàng cũng hoàn toàn không muốn truy cứu, huống chi nếu người đã đến đây rồi, dù sao cũng phải nghĩ cách cứu nó ra trước

rồi nói tiếp. Ngẫm nghĩ lại cẩn thận cách mà mình đề nghị lúc trước,

Tiểu Ngư tuy vẫn như trước thấy rõ là không chắc chắn thành công, nhưng

bất luận thế nào, chỉ cần có một cơ hội thôi, nhất định sẽ phải tranh

thủ cố gắng hết sức mình.



Trong khi nàng còn đang ngẫm nghĩ, Phạm

Đại đã lớn tiếng quát muốn Cảnh Đạo Sơn thả người, còn không ngừng châm

chọc hắn nếu thật có bản lĩnh thì cùng Phạm Nhị hiệp ta đây đường đường

chính chính quyết đấu.



“Đêm nay ánh trăng đẹp như thế này, nếu

hai chúng ta vọng động can qua, chẳng phải là có lỗi với cảnh đẹp hay

sao?” So với Phạm Đại bộ dạng nổi trận lôi đình hận không thể xông lên

đánh lộn, Cảnh Đạo Sơn lại thong thả chậm rì rì cứ như thật sự đang

chuẩn bị pha trà ngắm trăng, vừa nhấc ấm trà lên rót nước nóng tráng qua chén trà một lần, vừa không chút để ý mà liếc nhìn về phía Tiểu Ngư,

dừng trên người Bối Bối trong lòng nàng, ngừng một chút, mỉm cười: “Cáo

có bộ lông màu lửa đỏ rực không chút pha tạp như vậy, có một con đã coi

như là hiếm quý, không ngờ thật sự lại có một đôi, Cảnh mỗ hôm nay thật

sự là được mở rộng tầm mắt!”



“Cảnh đẹp cái rắm, con cáo kia đâu?” Phạm Đại khinh thường nhổ nước bọt, Tiểu Ngư không nói lời nào nửa mình náu

phía sau Phạm Thông, vừa giả vờ như sợ hãi rụt rè vừa lén quan sát rừng

cây xung quanh. Ba năm nay, ngoài Nhạc Du và Đinh Triệt, nàng chưa từng

thể hiện võ công ở trước mặt người ngoài, nếu có thể khiến Cảnh Đạo Sơn

cho rằng đứa con gái này nhà họ Phạm chỉ là một đứa bé gái bình thường,

phần thắng của bọn họ lại thêm được mấy phần.


tin trong tay là vẫn có thể giữ được thượng phong.



“Vô sỉ, đê tiện! Trên đời sao lại có loại người bề ngoài đạo mạo mà bản chất đê tiện vô sỉ như thế? Mệt ngươi còn dám nói chỉ là một con cáo mà thôi, nhưng loài cáo còn hiểu tình trọng

nghĩa, vì cứu anh em của nó mà quên thân mình, còn ngươi, dù thân khoác

áo nhà nho, thực chất còn không bằng cả loài súc sinh.” Phạm Thông còn

chưa nói tiếp, bên cạnh đã vang lên tiếng mắng, thanh âm trong trẻo

chính khí nghiêm nghị, ngay cả Nhạc Du tính tình yếu đuối cũng không

nhìn nổi điệu bộ giả tạo của Cảnh Đạo Sơn, giận dữ mà tiến lên.



“Ngươi lặp lại lần nữa xem!” Cảnh Đạo Sơn sắc mặt trầm xuống, trong mắt lập tức tinh quang tóe ra, giống như rắn

độc đâm vào trong mắt Nhạc Du.



“Ta…” Nhạc Du sao từng gặp qua ánh mắt

độc ác âm hiểm như vậy, lập tức cả kinh, dũng khí vừa rồi như quả bóng

khí cầu bị châm thủng, căng không nổi như trước nữa.



“Cảnh đại hiệp.” Phạm Thông giải vây đúng lúc, đồng thời nghiêm nghị nhìn Cảnh Đạo Sơn nói. “Năm đó đại hiệp La

Quảng đã phó thác Đản Nhi cho chúng ta, chính là tin tưởng Phạm mỗ, Phạm mỗ đã nhận làm thầy, cũng có nghĩa vụ bảo vệ đồ đệ của mình, sao có thể bán đứng cha con đồ đệ của mình chứ?”



“Ha ha ha ha… Phạm đại hiệp quả nhiên cao thượng.” Cảnh Đạo Sơn như Tứ Xuyên biến diện*, chớp mắt đã khôi phục lại thái độ bình thường, thong dong nhấc một chén trà nhỏ nhấp một ngụm, giọng nói không cao không thấp, giống như tỏ vẻ

hàm dưỡng của hắn có gì đó cao thâm, nhưng lại nói ra một lời khiến

người ta thấy rùng mình ớn lạnh: “Có điều, Phạm đại hiệp hình như còn

không tin quyết tâm của Cảnh mỗ, vậy đi, các ngươi lấy một ngón tay đưa

cho Phạm đại hiệp nhìn xem.”



Câu cuối này là nói với hai người đàn ông đang giữ Đinh Triệt, hai người lập tức chia nhau, một người giữ chặt

Đinh Triệt, người kia lôi một bàn tay của hắn ra, giơ lên, chỉ cần lưỡi

sao sắc lạnh xẹt qua, lập tức sẽ có cảnh tượng máu chảy đầm đìa xuất

hiện.



“Không!” Dù Đinh Triệt có kiêu ngạo ương

ngạnh thêm đi nữa, cũng không nén được sợ hãi mà kêu lên. “Chờ một

chút.” Hô hấp Phạm Thông đột nhiên trở nên gấp gáp, nhìn chằm chằm Cảnh

Đạo Sơn, “Ta biết, ngươi đơn giản là muốn dùng con tin uy hiếp ta, nhưng đứa bé này là vô tội, ngươi thả nó, ta để chính con gái ruột của ta đến đổi cho ngươi làm con tin!”