Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 88 : Ngàn cân treo sợi tóc

Ngày đăng: 19:31 18/04/20


Để Tiểu Ngư thay Đinh Triệt làm con tin?



Lời này vừa thốt ra, lập tức giống như

một quả bom nổ tung khiến sắc mặt mọi người đều biến đổi. Phạm Đại lại

càng không thể tin được quay đầu nhìn Phạm Thông, điên cuồng hét lớn:

“Đại ca, ngươi điên rồi sao?”



“Sư phụ, tuyệt đối không thể!”



“Phạm đại hiệp, tuyệt đối không thể được!”



La Đản và Nhạc Du cùng nhất tề hô to ngăn lại, Phạm Bạch Thái lại nhét Nhạc Nhạc vào trong tay Nhạc Du, còn chính nó thì dang hai tay ra, giống như một con chim non muốn bảo vệ Tiểu

Ngư, phẫn nộ trừng mắt nhìn cha mình: “Cha, cha không thể đối xử với tỷ

tỷ như vậy được!”



Mà Đinh Triệt ở phía đối diện thì đã hoàn toàn ngây ra như phỗng. Tại sao? Tại sao? Tại sao hắn với nhà bọn họ

chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, mà Phạm đại thúc này lại có thể vì

mình mà hy sinh con gái ruột của ông ta?



Tiểu Ngư chỉ nở nụ cười, cười rất nhẹ,

rất nhạt, có một loại cảm giác tuyệt vọng không nói nên lời, nàng không

nhìn ai, chỉ thong thả giơ tay kéo hai tay Phạm Bạch Thái xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn Phạm Thông: “Cha, cha thật sự làm như vậy sao? Cha thật

sự nhẫn tâm sao?”



Phạm Thông dời tầm mắt, không dám nhìn

thẳng vào nàng, khó khăn cất lời: “Tiểu Ngư, không phải cha để con đi

chịu chết, cha chỉ là muốn tranh thủ thêm một chút thời gian bàn bạc lại với Cảnh đại hiệp mà thôi.”



“Với cái loại tiểu nhân này thì bàn cái

rắm! Ta không đồng ý, đánh chết ta cũng không đồng ý, con nhà người khác quan trọng, chẳng lẽ con nhà mình thì không quan trọng sao?” Phạm Đại

gầm lên, “Trong lòng ngươi chỉ luôn nghĩ đến người khác với hiệp nghĩa

đạo đức, nhưng ngươi có nghĩ đến làm như vậy sẽ khiến con của mình thất

vọng đau khổ bao nhiêu? Lão Đại, hôm nay ta đã quyết, nếu ngươi nhất

định dùng Tiểu Ngư để trao đổi, ngay lập tức ta sẽ mang theo hai đứa bé

bỏ đi, chuyện gì khác ta cũng không thèm quan tâm nữa.”



“Nhị đệ, đệ nghe ta giải thích, ta chỉ

không muốn liên lụy đến người vô tội…” Phạm Thông đầy mặt sầu lo, lại

khó ăn nói, quýnh đến mặt mày đỏ bừng lên.


Hai người đàn ông nhìn Cảnh Đạo Sơn, Cảnh Đạo Sơn cười gật gật đầu, một người đàn ông lập tức tiến lên hai bước

túm Tiểu Ngư lại, đồng thời người kia thì đem Đinh Triệt đẩy mạnh đến.



Trăng trong như nước, ánh mắt gặp nhau, giữa khoảnh khắc chớp nhoáng*, hai người mới trao đổi một cái nhìn thì đã bị đẩy tách ra xa.



Một lần chạm mắt tựa tên bắn!



Một lần chạm mắt đã vạn năm!



Đinh Triệt theo quán tính lảo đảo lao về

phía nhà họ Phạm đang đứng, trong lúc khiếp sợ hắn không biết rằng, ngay trong khoảnh khắc này, trong sinh mệnh hắn bất giác đã bị khắc một vết

thật sâu, một dấu vết khiến hắn suốt đời đều không thể quên được, khắc

cốt ghi tâm.



“Á!” Mắt thấy Phạm Thông đã kịp thời lướt đến kéo Đinh Triệt ra phía sau bảo vệ, trong khoảnh khắc bị người đàn

ông thô lỗ túm về phía Cảnh Đạo Sơn, Tiểu Ngư đột nhiên cố ý kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể mềm nhũn ngã xuống mặt đất.



Lực chú ý của Cảnh Đạo Sơn và mấy người đàn ông ngay lập tức bị chuyển dời, vô cùng tự nhiên nhìn về phía Tiểu Ngư.



Nói thì chậm nhưng sự việc lại diễn ra

rất nhanh, ngay trong khoảnh khắc ấy, tay phải Tiểu Ngư đột ngột hất

mạnh lên cổ tay trái của người đàn ông đang túm chặt mình, thừa dịp hắn

bị đau mà buông ra, tay áo trái lập tức vung lên, một túi vôi bột bị bắn lên không nổ tung, tạt vào hai người đàn ông đang cúi xuống muốn bắt

lấy nàng, cũng trong giây lát đó, thân mình Tiểu Ngư đã nương theo hướng ngã của mình mà mạnh mẽ lăn một vòng.



Không ai ngờ được một đứa bé gái vừa rồi

còn mới nhu nhu nhược nhược bị cha ruột hy sinh lại có thể đột ngột có

sức mạnh như vậy, hơn nữa hai người đàn ông kia thấy vôi, theo bản năng

đều trước tiên nhắm chặt mắt lại bảo vệ đôi mắt của mình, tay chụp lấy

Tiểu Ngư khó tránh khỏi ngừng lại do không nhìn thấy gì nữa.



Chỉ một chút thời gian vậy là đủ.



Cho dù chỉ thêm một cái chớp mắt, đã đủ thời gian để thắng cho hai huynh đệ nhà họ Phạm.



Vút vút! Một loạt những tiếng xé gió sắc

bén vang lên, hai hàng mũi tên sắc nhọn vót bằng trúc đã chia nhau bắn

về phía hai người đàn ông, và cả Cảnh Đạo Sơn cách đó hai thước đang

đứng bật dậy vì biến cố đột ngột này.