Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 89 : Gây sự phải trả giá

Ngày đăng: 19:31 18/04/20


“Mau bắt lấy nó!” Cảnh Đạo Sơn thẹn quá

hóa giận nhảy dựng lên, đồng thời một cước đá lăn chiêng cái bàn nhỏ, cả ấm cả chén cả lò đều ném về phía Phạm Đại đang lao về phía mình, khí

thế quả nhiên kinh người.



Chỉ tiếc người hắn đối mặt là Phạm Đại, đúng vậy, chính là Phạm Đại.



Đối với Cảnh

Đạo Sơn này, Phạm Đại vốn đã lửa giận đầy bụng, lại thêm thời gian quá

ngắn chưa kịp tiêu hóa hết câu nói nhỏ ban nãy của Phạm Thông, trước mắt chỉ còn thấy cảnh Tiểu Ngư gặp nguy hiểm, hiện giờ cả người quả thực

giống như một con sư tử hung mãnh cuồng bạo, cơ hồ mỗi tấc thân thể đều

bộc phát ra sức mạnh cực hạn, tuyệt đối không bỏ qua cơ hội lao về phía

con mồi.



“Tiểu Ngư!” La Đản không biết huyệt đạo

được giải tự lúc nào, vội xông lên phía trước dưới sự yểm hộ của Phạm

Thông đỡ Tiểu Ngư dậy.



“Ta không sao.” Tiểu Ngư nở một nụ cười tươi tắn, nương theo lực hắn kéo thoải mái bật dậy.



“Tỷ tỷ… Oa, dọa Đông Đông sợ đến chết mất!”



Phạm Bạch Thái là người thứ hai xông lên, Tiểu Ngư vội giơ tay trái lên, nhẹ ôm lấy Phạm Bạch Thái trước ngực,

cười ha ha: “Đừng sợ đừng sợ, tỷ tỷ không phải trở lại an toàn rồi sao?

Đệ cẩn thận đừng đụng phải Bối Bối, nó bị gãy chân đấy.”



“Vâng.” Phạm Bạch Thái đành quệt nước

mắt, ở trong lòng nàng cúi đầu nhìn xuống Bối Bối, thấy Bối Bối quả

nhiên đang run rẩy, vội lùi lại cách ra một chút khỏi cái chân đau của

Bối Bối, dỗ dành nó: “Bối Bối không đau không đau, tỷ tỷ hiện giờ không

sao rồi, chúng ta lập tức trở về tìm thầy thuốc cho mày nhé.”



“Ngươi có bị thương không?” Đinh Triệt hồn vía còn chưa hồi lại cũng tiến lên, căng thẳng xem xét nàng từ trên xuống dưới.



“Tôi cũng chẳng phải làm từ đậu phụ, nào
nội đây nói rõ, nếu ngươi không ngoan ngoãn, cũng đừng trách ta đem

ngươi giao cho cháu gái bảo bối.”



“Ai dám lại đây, ta sẽ giết lão già

này!” Một tiếng quát chói tai vang lên, trong rừng quả nhiên có một

người đàn ông đứng dậy, chính là gã đã ném Nhạc Nhạc, ngoài dự đoán của

mọi người là, trước người hắn còn đang giữ chặt một ông già tóc đã hoa

râm quá nửa.



Ông già này không phải ai khác, chính là người chèo thuyền trên thuyền của bọn họ.



“Phạm đại hiệp, cứu mạng, tiểu nhân không phải cố ý nói ra các người nghỉ lại ở đâu. Nếu tiểu nhân không nói, bọn họ sẽ giết con trai duy nhất của ta!” Người chèo thuyền vừa thấy bọn họ liền nước mắt đầm đìa cầu xin.



Nghi ngờ lúc trước lập tức đã sáng tỏ, thì ra không phải Đinh Triệt bán đứng bọn họ, mà là người chèo thuyền!



“Phạm đại hiệp, ta chỉ là theo lệnh làm

việc, cũng không muốn khó xử ngươi, nếu ngươi buông tha ta, ta để lại

lão già này, nếu không, ta dù có chết cũng phải kéo theo một cái đệm

lưng.” Trong tay có con tin, gã kia không bối rối, ngược lại chẳng hề sợ hãi, giang sơn dễ đổi, hắn không tin Phạm Thông thật sự có thể nhẫn tâm nhìn lão già này chết.



“Ta nói này anh bạn, ngươi không lầm đấy

chứ? Lão già này bán đứng chúng ta, sao ngươi lại muốn chúng ta vì lão

ta mà thả ngươi đi chứ?” Phạm Đại quăng một ánh mắt khinh bỉ, miễn cưỡng vươn hai tay như muốn duỗi người.



“Vậy sao? Vậy thì ta sẽ…”



Gã đàn ông nhăn răng cười, làm bộ như

muốn bóp chặt yết hầu ông già, uy hiếp tăng thêm một bậc, nhưng tay gã

mới cử động, đồng tử đột nhiên mở lớn, theo bản năng ngửa đầu ra sau

tránh khỏi mũi tên trúc đã lao vút đến trước mắt, sau đó chỉ cảm thấy

tay tê rần, người chèo thuyền phía trước đã bị cướp đi, trong khi hàm

dưới đau đớn, hai tai mịt mùng, gã loáng thoáng nghe được một giọng nói

trêu tức: “Thằng nhãi, nắm đấm của ông nội đây có mùi vị thế nào?”