Hấp Lực Thần Công

Chương 12 : Trở về Lục gia trang

Ngày đăng: 15:31 18/04/20


Bọn người Lục gia trang ở lại Tây Thành thêm vài ngày nhưng họ lại không thấy bóng Bạch Tiểu Kha. Cô gái không có ở đó có nghĩa là đã đi đến một nơi nào đó.



Thế là mọi đầu mối đi tìm kẻ thù một lần nữa lại bế tắc. Họ cũng không biết làm sao tìm được manh mối của kẻ thù.



Mục tiêu bị mất, con người cảm thấy lạc lõng, không biết về đâu đi đâu.



Bốn người bọn họ ngồi trong tửu lâu, kể cả đứa nhỏ, nhìn ra ngoài trời mưa tầm tả. Nhìn trời mưa với những đám mây đen trên cao, họ lại nghĩ về Ngô Khả Sinh.



Rồi họ lại nghĩ đến cái ngày đầu tiên tới Tây Thành, trời đầy mây đen, nhưng lại không có mưa. Cũng trong ngày đó, bọn họ còn bị Ngô Khả Sinh đánh cho nửa sống nửa chết, và nhờ có người cứu giúp cho nên mới sống được cho tới ngày nay.



Bây giờ càng nhìn trời mưa thì họ lại nghĩ đến lão Tổng quản đã đốt Lục gia trang năm xưa, kẻ thù mà cả cuộc đời họ phải truy tìm để trả thù cho hơn năm trăm mạng.



Rồi họ lại nghĩ tới lời nói của Lục phu nhân đã nói trước khi chết, là bỏ hết hận thù. Lục phu nhân còn mong ước được gặp lại con và cháu trước khi chết, nhưng nguyện ước của ba ta không bao giờ thực hiện được, bởi vì cái chết đã đến trước.



Ðã hai mươi mấy năm họ lang bạc cố truy lùng kẻ thù để trả thù cho những người đã nằm xuống của Lục gia trang, tuy không thành công nhưng họ vẫn cố công gắng sức. Cũng trong hai mươi mấy năm đó, Lục gia trang cũng bị bỏ hoang tàn, không người chăm sóc.



Ngân Thiết lên tiếng thở dài nói :



- Chúng ta nên về xây dựng lại Lục gia trang, các huynh nghĩ thế nào.



Hắc Diện Nhân hùa theo :



- Lục gia trang lâu nay đã không còn. Chúng ta lại không có manh mối về kẻ thù.



Thanh Diện Nhân gật gù đồng ý :



- Có lẽ mục đích của kẻ thù là muốn phá hủy Lục gia trang. Nếu như vậy, Ngô Khả Sinh có lẽ đã thành công trong hai mươi mấy năm qua. Bây giờ chúng ta về xây dựng lại Lục gia trang, chắc lão già đó sẽ phải tức tối và tự động xuất hiện. Lúc đó thì chúng ta trả thù cũng chưa muộn.



Ngân Thiết ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :



- Phải rồi, lão ta còn nói gì về tiểu thư của họ Lục vẫn còn sống, đã có chồng con rồi. Không biết hiện giờ họ đang ở đâu?



Một lần nữa họ lại rơi vào tình trạng khó nghĩ.



Ði kiếm những giọt máu của họ Lục trước hay là xây dựng lại Lục gia trang trước.



Cuối cùng Thanh Diện Nhân lên tiếng :



- Chỉ có lão Ngô Khả Sinh biết họ ở đâu. Chúng ta tìm được lão ta ắt hẳn biết được tung tích. Nhưng lão ta thì không để lại một dấu vết gì. Chi bằng bây giờ quay trở lại Lục gia trang lúc trước, xây dựng lại rồi tìm cách đi kiếm lão ta sau, hay hỏi thăm dân quanh vùng xem có ai biết gì về tung tích của Lục tiểu thư.



Cả hai người kia đều gật gù đầu đồng ý.



Họ đợi cho trời hết mưa rồi bắt đầu xuất hành.



* * * * *



Trong Kim đại phủ, nơi một biệt phòng ở phía Tây.



Một lão già tóc bạc muối tiêu, đứng chắp tay sau lưng, ngắm bức họa phong thủy trên tường.



Giữa phòng có một võ sĩ đang cúi đầu nghe lệnh.



Lão già lên tiếng hỏi :



- Thế nào? Tên què Ngô Khả Sinh còn sống hay đã bị bọn họ Bạch đánh chết rồi?



Tên võ sĩ cúi đầu cung kính bẩm :



- Thưa Trang chủ, tên họ Ngô vẫn còn sống. Bọn người họ Bạch không truy đuổi lão ta mà cũng không thấy họ xuất đầu lộ diện thường xuyên. Chúng còn đổi thế trận xung quanh khu sơn trang nơi chúng ở. Những người được phái đi ra ngoài buôn bán thì lại có võ công quá cao siêu. Bọn tại hạ không làm gì được.



Lão già hừ lên một tiếng :



- Ðổi thế trận thì sao các ngươi không nghĩ cách phá trận.



Tên võ sĩ lại cúi đầu thấp hơn bẩm báo :



- Bẩm Trang chủ, bọn chúng đổi liên tục, không theo một chu kỳ nhất định. Bọn tại hạ nghĩ ra cách phá trận này thì chúng đã đổi ra trận thế khác.



Lão già bất ngờ cười vang.



Lão trầm giọng nói :



- Bọn họ Bạch quả thật thông minh. Chúng nhất định không xen vào chuyện giang hồ. Hừ, một lũ chết nhát. Chúng không chịu làm cái chuyện giết người kia cho ta, thì tự tay ta sẽ ra tay diệt khẩu cho xong.



Rồi lão lại hỏi :



- Ngô Khả Sinh hiện đang ở đâu?



- Bẩm Trang chủ, tên họ Ngô đang ở trong một hang động, nơi khu rừng cạnh Lục gia trang lúc trước.



Lão già cười nhạt một tiếng :



- Lục gia trang! Lại là Lục gia trang! Các ngươi hãy dắt một đàn chó tới Lục gia trang cho ta. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.



Gã võ sĩ lộ rõ vẻ thắc mắc trên mặt. Hắn không nhịn được vội hỏi :



- Lũ chó chỉ dùng để đánh hơi sự xuất hiện của bọn người họ Bạch, chúng ta đem chúng đến đó làm gì.



Lão già cười vang.



Lão ngắt tràng cười bằng một chất giọng âm trầm :



- Bọn họ Bạch tuy bề ngoài không xen vào chuyện giang hồ, nhưng chúng rất có thể đổi ý. Ta phải cẩn thận một chút.



Lão lại ra lệnh :



- Ngươi mau đưa tên Công Tôn Giao tới đây cho ta.



Tên võ sĩ dạ ran một tiếng, rồi quay đầu bước ra ngoài.



Chẳng bao lâu, lão già tự xưng là Tô Ðằng Giao trước mặt bọn Lục gia trang bước vào. Nhưng hiện bây giờ lão không còn là Tô Ðằng Giao nữa, mà là Công Tôn Giao.



Lão già chắp tay sau lưng vẫn không quay mặt ra, lên tiếng hỏi :



- Nghĩa đệ! Ðệ vẫn khỏe chứ.



Công Tôn Giao nuốt nước miếng đáp :



- Khoe... khỏe. Nghĩa huynh muốn gặp đệ có chuyện gì không?



Lão già chắp tay sau lưng vẫn ôn tồn nói :



- Nghĩa đệ! Con trai của đệ hết bệnh chưa?



Công Tôn Giao đáp :



- Ða tạ nghĩa huynh có lòng quan tâm, nó... nó vẫn bị lạnh như thường.



Lão già hỏi :



- Nó có uống thuốc của huynh đưa cho hay không?



- Co.. có...



- Vậy thì tốt.



Trầm ngâm một hồi, lão già lại hỏi :



- Dạo này đệ hành xử công việc hơi bê bối đó! Ðệ có biết vậy không?



Công Tôn Giao run rẫy, hốt hoảng hỏi :



- Có chuyện gì xảy ra à?



- Thứ nhất, đệ để cho ả Tần nương tự tiện ra vào phủ mà không canh chừng. Thứ hai, đệ có biết mấy ngày trước có người xâm nhập vào phủ thám thính không?



Công Tôn Giao ngớ ngẩn, lấp bấp đáp :



- Nhưng... Tần nương... là... là...



Lão già kia đáp :



- Ả không là gì hết... đệ phải nên biết điều đó?



Công Tôn Giao cúi gập đầu, lí nhí đáp :



- Ðệ biết rồi. Nếu Tần nương xuất hiện, đệ sẽ cho người đuổi bà ta đi.



- Không cần đâu. Ả bị ta giam lại rồi. Cũng bởi vì có kẻ lạ mặt xâm nhập phủ ta mới không rảnh tay giết ả mà thôi.



Công Tôn Giao run lên từng hồi, miệng lấp bấp nhưng không phát ra được tiếng nào.



Sau cơn run, Công Tôn Giao lên tiếng phân minh :



- Ðệ nghe theo lời nghĩa huynh dặn, tiếp đãi bọn Lục gia trang trong một thời gian ngắn, nhưng tuyệt nhiên không cho chúng đi dạo trong phủ.



Lão già chắp tay sau lưng khẽ lắc đầu nói :



- Không phải chúng đâu. Là người nhà của đệ dẫn kẻ lạ vào. Ðệ mau mau điều tra rõ vụ này, trừng trị thẳng tay kẻ phản bội. Còn không thì đừng trách ta vô tình.



Rồi lão phất tay như xua đuổi :
Cả bọn người có mặt tại hiện trượng lại một lần nữa bị bất ngờ, họ không thể nào tưởng tượng nổi con người đầy thủ đoạn mưu mô như Tô Ðằng Không lại là một kẻ si tình nhất đời. Lão chỉ vì một người đàn bà mà làm bao nhiêu chuyện ác.



Bọn Lục gia trang bây giờ mới hiểu ra vị ni cô kia chính là Lục Băng Tâm, tiểu thư của Lục gia trang hai mươi mấy năm về trước, không ngờ nàng lưu lạc rồi lại đi lấy kẻ đứng đằng sau, âm mưu ám hại Lục gia trang cũng vì một chữ tình.



Một người trong lòng mang đầy bi thương như Lục Băng Tâm gặp phải kẻ có miệng lưỡi, dụ dỗ ngon ngọt, đương nhiên nàng dễ dàng bị ngã lòng.



Sau khi có con với lão thì nàng khám phá ra được chuyện ngày xưa. Buồn lòng nàng bỏ đi tu, chối chồng bỏ con, mong có được một chút thanh thản.



Băng Tâm bất chợt để cho dòng lệ chảy dài trên má, ngước mặt nhìn Tô Ðằng Không nói :



- Nếu tôi về với ông, ông có từ bỏ hết mọi thứ không?



Tô Ðằng Không chớp mắt mấy lượt.



Lão quay sang nhìn bọn người họ Bạch nói :



- Liệu họ có bỏ qua cho ta hay không? Ta đã cho người giết người nhà của họ.



Lục Băng Tâm gật đầu :



- Họ sẽ bỏ qua.



Gã thư sinh cũng gật đầu nói :



- Bọn ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu ngươi đồng ý trao lại cuốn Tích Khí phần thượng, và phế bỏ hết võ công. Cũng chỉ vì những thứ đó vốn không thuộc về ngươi.



Tô Ðằng Không cười ha hả đáp :



- Sao lại không thuộc về ta. Cuốn bí kíp đó là của Lục gia trang, ta lấy giọt máu của Lục trang chủ, có nghĩa là nó thuộc về ta.



Thế mới biết, kẻ si tình cũng là kẻ tham không đáy. Ðược tình rồi vẫn còn ham báu vật.



Gã thư sinh vẫn cái giọng đều đều nói :



- Cuốn bí kíp đó vốn cũng không phải của Lục trang chủ.



Tô Ðằng Không gật gù nói :



- Họ Bạch các ngươi đã tặng cho Lục trang chủ, có nghĩa là cho rồi, sao còn đòi lại?



Gã thư sinh lặng im không đáp.



Bọn người họ Bạch đang lâm vào tình huống khó nói, mà chỗ khó nói cũng chính là nguyên nhân tại sao người đời trước của họ Bạch đem tặng cuốn bí kíp đó. Họ phân vân không biết có nên nói ra hay không?



Sau một hồi im lặng thật lâu, Bạch Tịnh Liên thở dài một tiếng, cất giọng ấm áp lý giải :



- Tích Khí bí kíp có hai cuốn, chúng lúc nào cũng nên đi chung với nhau mới được vẹn toàn. Năm xưa người họ Bạch đem tặng một cuốn để đính ước thâm tình giữa Lục trang chủ và một người họ Bạch. Không ngờ chuyện không thành, thiết nghĩ người được tặng cũng nên hoàn trả lại cho chủ cũ.



Nói xong Bạch Tịnh Liên lại đưa mắt nhìn Lục Băng Tâm, như thầm nói hậu nhân của họ Lục nên quyết định.



Lục Băng Tâm thở dài, đưa đôi mắt buồn nhìn Tô Ðằng Không nói :



- Như vậy dù có tôi hay không, ông cũng vẫn là ông. Nếu Tô trang chủ từ chối lời thỉnh cầu của tôi, thì chúng ta không còn gì để nói nữa.



Bất ngờ Lục Băng Tâm đổi cách xưng hô, có nghĩa là nếu Tô Ðằng Không không chịu trao ra cuốn bí kíp thì bà ta cũng chối bỏ ông ta.



Tô Ðằng Không cười lớn :



- Gái lấy chồng phải theo chồng, nàng đã không nghe theo ta mà còn hòa đồng với cái bọn họ Bạch để bức ép ta.



Như thế, Tô Ðằng Không đã tỏ rõ thái độ. Lão nhất quyết không chịu trao trả cuốn bí kíp Tích Khí phần thượng. Có lẽ lão biết một khi chấp nhận điều kiện của Lục Băng Tâm thì lão sẽ yếu thế, trở thành một khúc thịt biết di động mà thôi. Mà người yếu thế thường hay bị người khác bức hiếp, giống như lúc lão bị thầy trò Ngô Khả Sinh bức hiếp khi trước, mà cho tới bây giờ lão vẫn còn uất hận.



Bất chợt một tiếng cười khanh khách, và một giọng trong trẻo vang lên :



- Lão không trao ra thì sư phụ của ta cũng có cách lấy. Lão nên ngoan ngoãn nghe theo đi để được bà vợ yêu chìu.



Gã thư sinh và Bạch Tịnh Liên đồng trợn mắt quát :



- Tiểu Kha...



Còn những người còn lại liền quay mặt về hướng vừa phát ra tiếng nói đó.



Họ thấy một cô gái trẻ đẹp như tiên giáng trần đang ngồi vắt vẻo trên cây cách đó hai trượng với một đứa bé xấu như quỷ nơi a tỳ.



Cái giọng điệu của cô gái làm người bị cô ta nói móc nói xỏ phải tức điên lên.



Tô Ðằng Không cười ha hả nói :



- Các vị có cách gì bắt ta trao ra bí kíp hử?



Miệng lão thì hỏi ba người họ Bạch để đánh lạc hướng, nhưng tay thì phất lên nhắm hướng Tiểu Kha đang ngồi.



Lão dùng kế dương Đông kích Tây chỉ nhằm hạ thủ một nữ nhi và một đứa con nít chưa đầy sáu tuổi. Quả thật gã là người thâm độc vô cùng.



Bọn người họ Bạch chưa kịp phản ứng thì thân cây to lớn, cành lá xum xuê nơi Bạch Tiểu Kha và Tiểu Kê vừa ngồi biến thành một màu vàng úa của màu cây chết.



Bóng dáng Bạch Tiểu Kha và Tiểu Kê cũng không thấy đâu.



Con người cục mịch từ nãy đến giờ đứng im như tượng, không hề lên tiếng, bỗng gầm lên :



- Ngươi dám...



Tiếng gầm còn vang vọng trong rừng thì cái bóng của con người cục mịch đó xoay tròn như cơn lốc. Một lớp khí bàn bạc hiện ra bao bọc lấy thân của người ấy. Cái màu bạc của lớp khí đó còn sáng hơn màu khí của cây gậy bạc của Ngân Thiết.



Cơn lốc tiến dần về phía Tô Ðằng Không.



Tô Ðằng thấy khí thế hùng dũng của cơn lốc bạc cũng hoảng sợ, chân lùi dần ra sau, còn tay thì không ngừng vung lên đẩy chưởng phong về phía cơn lốc bạc kia.



Cơn lốc bạc do người họ Bạch cục mịch xoay thân mình tạo ra không hề ngừng lại trước những luồng chưởng phong của Hấp lực thần công, mà còn áp lại gần họ Tô mỗi lúc một nhanh.



“Bốp” một tiếng, Tô Ðằng Không ngã lăn ra đất. Trên thiên linh cái còn in dấu một bàn tay đỏ chót.



Cơn lốc bạc cũng dừng lại, con người cục mịch kia hiện ra và từ từ cúi xuống lục người của Tô Ðằng Không lấy ra một cuốn sách mỏng.



Mọi sự việc xảy ra quá nhanh, hai người họ Bạch còn lại còn chưa kịp chạy tới xem đệ tử của mình còn sống hay đã chết, thì cái bóng cục mịch đã đánh ngã Tô Ðằng Không.



Bạch Tịnh Liên sau một lúc sững sờ, vội co giò chạy lại gốc cây vừa bị Tô Ðằng Không hút hết sinh lực.



Nàng thấy Bạch Tiểu Kha đang ngồi ôm Tiểu Kê run lên bần bậc.



Xoay một hồi xem xét, không thấy đệ tử của mình bị thương tích gì, chỉ bị khủng hoảng vì sợ mà thôi.



Bạch Tịnh Liên mỉm cười, cất lên cái giọng ấm áp hỏi :



- Ngươi cũng biết sợ à?



Bạch Tiểu Kha gật đầu.



Nhìn thấy nụ cười hiền hòa của vị nữ sư phụ, Tiểu Kha từ từ trấn tĩnh tinh thần lại, vì nàng biết mình không việc gì.



Tất cả những người họ Bạch lúc bấy giờ cũng kéo tới đứng xung quanh Bạch Tiểu Kha, để chính mắt họ nhìn thấy nàng vẫn an toàn, không bị sức mẻ một chỗ nào.



Thì ra lúc thấy Tô Ðằng Không phẩy tay phóng chưởng về hướng mình, Bạch Tiểu Kha luống cuống xách Tiểu Kê tính nhảy qua cây khác, nhưng không ngờ lại vướn chân vào nhánh cây, rồi toàn thân cùng đứa bé rớt xuống đằng sau gốc cây. Còn chưa kịp lồm cồm bò dậy thì cả thân cây to lớn bị úa vàng trong nháy mắt, Bạch Tiểu Kha tưởng mình cũng bị trúng chưởng phong nên đã hoảng hốt còn hoảng hốt hơn. Nàng tưởng mình sắp chết, hay bị già đi giống như thân cây kia. Trong khi còn đang run vì sợ mình trở thành kẻ xấu xí già nua và vì tức lão họ Tô đánh lén, thì Bạch Tịnh Liên lại xuất hiện nên thấy hết sắc diện run sợ của nàng.



Ba người đàn ông của Lục gia trang cũng tò mò chạy lại, Ngân Thiết lên tiếng hỏi han :



- Ngươi có sao không?



Nghe tiếng nói kia, Bạch Tiểu Kha liền vênh mặt đáp :



- Chưởng phong của lão họ Tô đâu có làm gì được ta.



Thanh Diện Nhân lại quay sang đám người họ Bạch trách :



- Với võ công cao siêu như các vị, tại sao các vị không chịu thu hồi bí kíp từ đầu, mà lại đợi tới bây giờ mới thu hồi. Ðể cho Lục gia trang bị thiêu hủy, Lục tiểu thư lâm vào cảnh khó sử.



Ðối với họ Tô phu nhân vẫn là Lục tiểu thư ngày xưa. Quả thật, chuyện cũ ít người khó quên.



Gã thư sinh đáp với cái giọng đều đều :



- Như Tô Ðằng Không đã nói, người họ Bạch chúng ta đã tặng sách thì cũng coi như là cho đi rồi, làm sao mà thu hồi lại được chứ.



Thanh Diện Nhân lại hỏi :



- Nhưng tại sao bây giờ lại thu hồi? Có phải các vị vì chuyện của Lục trang chủ bội ước mà nhắm mắt làm ngơ khi Lục gia trang bị thiêu hủy ư?



Gã thư sinh đáp :



- Sau chuyện đáng tiếc của Lục gia trang xảy ra, bọn ta không muốn thấy một cảnh Lục gia trang bị thiêu hủy lần thứ hai mới có ý thu hồi. Còn chuyện của Lục trang chủ và của một người họ Bạch đời trước chỉ là chuyện của cá nhân một người họ Bạch, không thể nào gán ghép cho cả bọn người họ Bạch của chúng ta.



Cả đám người họ Bạch kéo Bạch Tiểu Kha bỏ đi.



Họ bỏ đi có nghĩa là họ tránh né những câu hỏi của Thanh Diện Nhân, họ tránh né những việc đã do họ gây ra.



Thanh Diện Nhân nói cũng có lý một phần nào. Sau khi Lục gia trang bị thảm hại, họ Bạch không hề đi thu hồi bí kíp ngay sau đó, mà đợi đến hai mươi mấy năm mới sai một nữ đệ tử, tuổi đời chưa được bao nhiêu đi thu hồi về. Nhưng họ có hành động như vậy chỉ sau khi Bạch sơn trang bị người tới phá đám, chứ không phải vì không muốn thấy một thảm cảnh như Lục gia trang xảy ra như đã nói. Tóm lại, họ cũng chỉ vì cái quy luật không xen vào chuyện giang hồ. Khi có người động tới họ, họ mới ra tay.



Cũng như vừa rồi họ thờ ơ đứng lược trận, không hề động tay nhấc chân. Chỉ tới khi lão Tô Ðằng Không tuy biết cái quy luật của họ, nhưng trong nhất thời bị cái dáng điệu của Bạch Tiểu Kha làm tức giận mà mất khôn, vung chưởng đánh lén cô gái họ Bạch nọ, cho nên người họ Bạch mới ra tay trừng trị lão.



Còn về việc Tô Ðằng Không biết về người họ Bạch cũng chỉ vì bút tích của người họ Bạch đời xưa để lại trong cuốn Tích Khí phần thượng. Lão nghĩ người họ Bạch đem một phần thượng tặng, thì tức nhiên phải giữ luôn phần hạ. Bao nhiêu năm ngấm ngầm điều tra, lão tìm ra chỗ ở của bọn người họ Bạch mà tới dò la. Cũng vì muốn được hết toàn bộ bí kíp Tích Khí, năm lần bảy lượt lão dụ dỗ Ngô Khả Sinh lén lút tới ám toán những người họ Bạch.