Hấp Lực Thần Công

Chương 4 : Thiên Nam môn

Ngày đăng: 15:31 18/04/20


Ngân Thiết về đến căn nhà phía Đông trấn Sơn Ðông, thì một người nhào đến nắm vai chàng hỏi :



- Ngươi đi đâu bây giờ mới về?



Ngân Thiết không trả lời, chàng bước vào nhà thì thấy trong nhà trống lốc, bàn ghế đồ dùng đều đã được ai dọn sạch. Ngân Thiết chợt quay qua người nắm vai mình lúc nãy, bây giờ chàng mới nhận ra đó là Kim Diện Nhân.



Ngân Thiết hỏi :



- Chuyện gì đã xảy ra?



Kim Diện Nhân điềm đạm đáp :



- Chỗ này không còn an toàn cho chúng ta nữa. Chúng ta dọn về Nam ở, gần Thiên Nam môn.



Ngân Thiết nghe vậy liền hứng khởi, ôm lấy hai bờ vai Kim Diện Nhân hỏi :



- Có thật vậy không? Có thật bà bà muốn đến Thiên Nam môn cứu Tô Nguyệt thoát khỏi tay mụ Tần nương gì đó không?



Kim Diện Nhân lắc đầu :



- Chúng ta chỉ tới đó theo dõi chứ không cứu người.



Bộ mặt Ngân Thiết chợt xịu xuống như trái bóng xì hơi. Chàng lắc đầu nói :



- Mọi người muốn đi đâu thì đi. Ðệ đã quyết định đi cứu Tô Nguyệt rồi, và cũng không muốn làm phiền tới ai.



Kim Diện Nhân biến sắc, dấn tới một bước, trợn mắt hỏi :



- Ngươi tính tách rời khỏi chúng ta à? Còn mối thù của Lục gia trang thì sao? Mối thù của cha mẹ ngươi, ngươi không muốn trả ư? Có phải ngươi đang lúng sâu vào bẫy tình hay không?



Ngân Thiết chán nản lắc đầu nói :



- Ðã hơn hai chục năm rồi, chúng ta có cố gắng đến đâu cũng không trả thù được. Tốt hơn là nên bỏ qua oán thù, sống một cuộc đời an bình.



Kim Diện Nhân gằn giọng, rít lên :



- Ngươi nói dễ nghe quá vậy, hơn năm trăm mạng của Lục gia trang bị chết trong một đêm, ngươi nói là bỏ qua được sao? Ngươi làm con mà thù cha thù mẹ lại không trả, còn bỏ qua cho kẻ thù. Thật ta không hiểu nổi một người bất hiếu như ngươi.



Ngân Thiết điềm nhiên nói :



- Ðệ còn không hiểu nổi đệ, làm sao tam sư huynh hiểu được.



Kim Diện Nhân lắc đầu bỏ đi, không thèm nói lại một lời nào.



Ngân Thiết cũng im lặng, ngồi xuống thềm nhà nhìn ra màn đêm tối đen. Bây giờ nhìn chàng chẳng khác gì Tiểu Kê, ngơ ngơ, si si dại dại. Chàng ngồi đó thật lâu chợt thấy nhột nhột nơi ngón tay.



Chàng vội cúi xuống thì thấy Tiểu Kê đang nắm tay chàng. Mắt nó nhìn chàng trừng trừng như muốn nói một điều gì đó.



Ngân Thiết hỏi :



- Ngươi muốn gì?



Tiểu Kê một tay nắm lấy tay Ngân Thiết, còn tay kia chỉ ra ngoài.



Ngân Thiết lắc đầu nói :



- Ta không đi đâu hết.



Tiểu Kê vẫn chỉ tay ra ngoài cửa, vẫn trừng mắt nhìn Ngân Thiết.



Ngân Thiết thở dài nói với nó :



- Ta nói thiệt đó. Ta không đi đâu.



Tiểu Kê vẫn không thay đổi tư thế hay thái độ. Tay nó vẫn chỉ, mắt nó vẫn trừng.



Ngân Thiết tức mình quát :



- Ngoài đó có gì đâu mà ngươi chỉ. Ngươi mà nhìn ta nữa ta sẽ đâm thủng hai mắt của ngươi bây giờ.



Ðứa nhỏ vẫn chỉ tay vẫn trừng mắt.



Ngân Thiết thấy vậy nổi xung lên, vung tay toan chọt vào hai con mắt thao láo của Tiểu Kê.



Chợt một giọng nói trong trẻo, ôn nhu vang lên :



- Thiệt là lạ, người đâu to con như thế mà cái óc bé hơn một thằng nhỏ si si dại dại.



Rõ ràng là giọng nói chàng đã nghe ở trong cánh rừng phía Tây trấn Sơn Ðông. Ngân Thiết rụt tay lại dụi mắt mấy lần, vì chàng tưởng mình đang nằm mơ.



Giọng nói kia lại vang lên :



- Ngươi không có mơ đâu mà dụi mắt hoài.



Ngưng một chút, giọng nói trong trẻo đó lại vang lên :



- Ðể ta nói cho ngươi hiểu ý định của thằng nhóc “không nói được” kia. Hãy nghe đây! Nó nói là nếu ngươi muốn cứu Tô Nguyệt thì phải đi theo người nhà của ngươi. Chuyện đâu còn có đó. Một mình ngươi đi cứu người cũng chỉ bỏ mạng mà thôi. Có thêm bốn năm người giúp có tốt hơn không?



Ngân Thiết gằn giọng :



- Họ không đi cứu người?



Giọng trong trẻo kia lại hỏi :



- Chứ họ đi đến Thiên Nam môn làm gì?



Ngân Thiết đáp gọn :



- Họ chỉ đi theo dõi mụ Tần nương.



Giọng thiếu nữ lại vang lên có vẻ chế giễu :



- Ðúng là óc như hạt đậu mà.



Ngân Thiết tức giận đứng phắt dậy, quát lớn :



- Yêu ma, mau hiện nguyên hình để ta đánh cho ngươi một trận.



Nói rồi chàng rút khúc gậy bạc từ sau lưng ra, thủ trước ngực, mắt dáo dác ngó khắp nơi tìm ngươi.



Lại một tràng cười hì hì vang lên, tiếp theo đó là một giọng trong trẻo :



- Óc hạt đậu ơi, ta đâu có ẩn núp gì đâu mà hiện nguyên hình.



Từ xưa tới giờ Ngân Thiết vẫn tự tin mình là con người mồm mép nhất, chỉ có Ngân Thiết mới có cái giọng giễu cợt kia. Nào ngờ, bây giờ chính chàng là nạn nhân của cái giọng giễu cợt, cái tức bị người khác chọc đang từ từ thấm vào tận xương tủy. Chàng không chịu được vung gậy lên đập lung tung xung quanh mình.



Cái giọng trong trẻo vẫn chế giễu :



- Í, coi chừng trúng thằng nhỏ. Người sao nóng tính và độc ác thế.




Rồi lão phất tay xua đuổi, nói :



- Bây giờ ngươi đi đi, đừng tới đây làm phiền ta nữa.



Tần nương vội vàng dập đầu thưa :



- Ðệ tử xin cáo lui. Ðệ tử từ nay không dám làm phiền sư phụ nữa.



Nói rồi mỹ phụ bước nhanh ra khỏi tòa lầu kia.



Tần nương đi rồi, lão già liền đưa mắt nhìn ra ngoài cửa nói :



- Người đã đến, sao còn chưa chịu lộ diện.



Bỗng có một tràng cười khanh khách vang lên, sau đó là một giọng nói trong trẻo của nữ nhân :



- Lão già hay thật. Ta phục lão luôn đó. Nhưng ta không vào đâu, hết chuyện xem rồi.



Lão nhân vừa nghe câu nói đó, liền tung mình ra cửa sổ. Nhưng lão chỉ mới bay lên mái ngói thì bỗng dừng lại, đưa cặp mắt sáng như sao ngó một vòng. Ngó xong lão lại quay vào trong phòng, đưa hai ngón tay lên miệng, huýt gió một tiếng thật cao thật dài.



Từ nơi cửa sổ xuất hiện hai bóng người đen, che kín đầu không thấy rõ dung diện.



Lão già liền trầm giọng nói :



- Có một kẻ lạ mặt ngầm ra ta trợ giúp bọn người Lục gia trang. Các ngươi hãy truy cho ra và tiêu diệt người đó cho ta. Nếu không tìm ra hắn thì tiêu diệt hết bọn Lục gia trang, chắc chắn người đó sẽ xuất đầu lộ diện.



Hai bóng đen khẽ gật đầu rồi phóng đi như hai bóng quỉ, nháy mắt đã biến vào màn đêm.



* * * * *



Sáng hôm sau.



Tô Nguyệt ngồi trong phòng, y phục tươm tất nhưng mặt lại lộ vẻ buồn man mác. Thỉnh thoảng mắt nhướng lên ngó ra ngoài cửa phòng. Nàng đang ngồi chờ Nhị nương tới dẫn nàng đi gặp người cha ruột của mình.



Tô Nguyệt không dám chắc là người đàn bà kia giữ lời hứa hay không. Nhưng nàng vẫn chờ, nàng rất nhớ cha và cũng nhớ mẹ. Ðây là một cơ hội để cho nàng gặp lại người cha đã hơn ba năm nàng chưa hề gặp mặt.



Nàng ngồi trong phòng chờ mãi, tới khi mặt trời đứng bóng thì Tần nương mới xuất hiện.



Bà ta mỉm cười đon đả hỏi :



- Con đã sẵn sàng đi gặp cha con chưa?



Tô Nguyệt gật đầu.



Tần nương dịu dàng nắm lấy tay Tô Nguyệt bước ra ngoài.



Hai người đến một tòa lâu cao lớn nằm giữ Tô gia.



Hai người bước vào một căn phòng rộng lớn, trưng bày theo kiểu thư phòng của các nhà đại gia bấy giờ. Tường treo những bức tranh cổ có họa thơ nơi góc. Có bàn án thư, trên có mực và bút. Lác đác quanh phòng có trưng vài cổ vật.



Tần nương đưa mắt nhìn hai a hoàn đang đứng. Bà ra lệnh :



- Các ngươi hãy vào trong đưa lão gia ra đây gặp tiểu thư.



Tô Nguyệt nghe vậy thoáng cau mày. Theo nàng nghĩ thì Tần nương là vợ, đáng lẽ ra theo lễ nghi bà ta phải dẫn Tô Nguyệt vào trong, hay là chính bà ta vào dẫn cha mình ra. Nhưng đằng này, bà ta chỉ đứng ở ngoài ra lệnh cho a hoàn.



Tuy Tô Nguyệt có thắc mắc, nhưng chỉ một thoáng. Gương mặt nàng chợt rạng lên rực rỡ khi thấy bóng dáng của người cha đáng thương đang vịn vai hai a hoàn bước ra.



Vừa trông thấy Tô Nguyệt, ông ta chợt nổi giận vung tay xua đuổi, miệng quát vang :



- Ði, ngươi cút đi cho khuất mắt ta. Ta không có đứa con bất hiếu như ngươi.



Sự tình xảy ra quá đột ngột, Tô Nguyệt chỉ còn đứng sững người, hai dòng lệ tuôn trào.



Một hồi lâu nàng mới nghẹn ngào thốt lên :



- Cha, chẳng lẽ cha không nhận ra con sao?



Tô Ðằng Không hừ to một tiếng :



- Ta không có đứa con bất hiếu như ngươi? Ta cũng không có người vợ bất nghĩa như mẫu thân của ngươi. Ngươi đi mau. Ta không muốn nhìn ngươi nữa.



Nói rồi ông ta lại vịn vai hai a hoàn, bắt chúng dẫn vào trong.



Tô Nguyệt nghe cha xua đuổi chỉ biết đứng khóc nức nở, miệng còn nghẹn ngào gọi :



- Cha, cha...



Nàng gọi thêm mấy tiếng nữa, rồi quì xuống nghẹn ngào trong nước mắt.



Nhưng Tô Ðằng Không vẫn vờ như không nghe thấy, lão cứ vịn vai hai a hoàn đi vào trong.



Tần nương thấy vậy vội đến bên đỡ Tô Nguyệt đứng dậy. Bà ta vừa đỡ vừa an ủi :



- Ta đã nói với con rồi. Cha của con không được khỏe trong người, nhưng con cứ một mực đòi gặp ông ta, đến nỗi ra nông nỗi này đây. Tội nghiệp quá.



Tô Nguyệt đang đau lòng vì người cha chối bỏ mình, nàng chỉ biết sụt sùi khóc, mặc kệ cho Tần nương làm gì thì làm.



Tần nương đỡ nàng đứng lên rồi đưa nàng về phòng an nghỉ.



Sau khi thấy cô gái đã nhắm mắt ngủ thì bà ta rón rén trở về gian phòng của Tô Ðằng Không. Lần này bà không cần kêu a hoàn dẫn ông ta ra. Bà xồng xộc bước vào bên trong, thấy Tô Ðằng Không đang nằm dài trên giường.



Tần nương gằn giọng nói :



- Tại sao ông lại chối bỏ con ông? Nó là giọt máu duy nhất của ông mà?



Tô Ðằng Không không thèm liếc nhìn Tần nương, điềm nhiên trả lời :



- Nó là nữ nhi, mai mốt đi lấy chồng cũng thuộc về người ta. Ta hận mẹ nó đã bỏ ta, ta cũng hận luôn nó. Coi như ta chưa từng có một đứa con vậy. Tần nương mỉm cười độc địa :



- Ông nói thật lòng hay giả vờ đấy?



Tô Ðằng Không cũng nhếch miệng cười đáp lại :



- Ta nói những gì ta muốn nói, nàng tin hay không tin tùy nàng.



Tần nương gằn giọng nói :



- Ông giỏi lắm. Ðể xem ông còn giả đò đến khi nào.



Nói rồi bà ta điểm một nụ cười vô cùng ác độc, nhìn Tô Ðằng Không một cái, rồi bỏ đi thẳng ra ngoài.



Sau khi Tần nương đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Ðằng Không. Bất chợt ánh mắt của lão ta lộ vẻ buồn vời vợi, miệng khẽ than :



- Tại sao nàng lại không bảo vệ lấy nó.



Không biết ông ta nói nàng là ám chỉ ái. Chỉ biết Tô Ðằng Không thở dài sườn sượt.