Hấp Lực Thần Công

Chương 5 : Huynh đệ nghi ngờ lẫn nhau

Ngày đăng: 15:31 18/04/20


Ngồi trong căn phòng đơn sơ của nhà bếp, Ngân Thiết nhìn cô gái bí mật ngồi tu từng ngụm rượu ừng ực. Uống xong nàng lại bốc từng miếng thịt gà nhai nhồm nhoàm.



Lúc trước ngồi trong khu rừng vắng uống rượu ngắm trăng, cô gái bí ẩn kia chẳng khác gì một tiên nữ giáng trần. Nhưng bây giờ trước mặt Ngân Thiết nàng chẳng khác gì một hạng phàm phu tục tử. Ăn uống không biết lễ nghi, cứ tay mà bốc. Miệng dính mỡ bóng láng, nàng lại đưa tay quẹt tới quẹt lui. Lâu lâu lại chùi bàn tay dính đầy mỡ vào áo, làm chiếc áo màu xanh bằng vải thô cũng bơ bết những vết mỡ.



Ngân Thiết đứng đó, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn cô gái nọ. Cô ta vốn đã bí ẩn, bây giờ thì càng bí ẩn hơn.



Ăn xong, cô gái lại vỗ bụng nói :



- No rồi, ta đi ngủ, ngươi ráng chống mắt canh chừng cho ta.



Cô gái vừa nói xong đã nằm lăn ra ghế ngủ một cách ngon lành, không cần biết nơi đây là đâu, cũng không vươn vấn nét u sầu. Khi ngủ trên môi cô gái còn điểm một nụ cười tươi.



Ngân Thiết chỉ biết lắc đầu, đi xung quanh gian nhà bếp canh chừng xem có người tới. Nếu có thì sẽ đánh thức cô gái dậy để lánh mặt.



Nhìn cô gái ngủ, lâu lâu Ngân Thiết lại nghĩ về Tô Nguyệt. Chàng không biết Tô Nguyệt hiện giờ ra sao. Có còn bị ả kế mẫu hành hạ nữa không. Càng nghĩ người yêu chàng lại càng muốn bay ra ngoài, tới biệt phòng của Tô Nguyệt dắt nàng đi khỏi đây.



Lòng nghĩ sao thì chàng làm như vậy, đứng lên nhích động thân hình tính bay ra ngoài cửa sổ nhắm hướng biệt phòng của Tô Nguyệt mày bay tới. Bỗng cô gái bí ẩn kia khẽ bảo :



- Mụ Tần nương đó còn có lão sư phụ đáng sợ nữa, ngươi ra đó lỡ bị người của lão già đó bắt được thì toi mạng, sẽ không còn ai tới cứu Tô Nguyệt của ngươi đâu.



Ngân Thiết giật mình quay lại nhìn cô gái nọ, nhưng nàng vẫn nhắm tít mắt ngủ khò khò, như chưa thốt ra lời nào.



Ngân Thiết cũng giật mình khi nghe nhắc Tần nương còn có lão sư phụ đáng sợ. Chàng không hiểu lão sư phụ kia có phải Ngô Khả Sinh hay không. Bà bà có nói võ công của những tên võ sĩ của mụ ta rất giống Ngô Khả Sinh. Mà những tên võ sĩ đó do mụ ta đào tạo.



Bây giờ Ngân Thiết nửa muốn đi cứu Tô Nguyệt, nửa muốn quay về báo cho bà bà biết. Nhưng chàng chỉ lưỡng lự mà không cất được hai chân. Hai chân của chàng hình như không còn muốn nghe lệnh từ đầu óc chàng nữa, chúng từ từ quay lại chiếc ghế gần bên cô gái, rồi toàn thân chàng ngồi phịch xuống.



Bất chợt môi cô gái đó hé mở một nụ cười, rồi lẩm bẩm nói :



- Như vậy mới phải chứ.



Ngân Thiết càng thấy làm lạ hơn.



Chàng chỉ biết ngồi ngó cô gái nằm ngủ. Ngó người nhắm mắt một hồi, thì chàng cũng bị lây, chính bàn thân cũng muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc ngon lành như cô gái nọ.



Không biết Ngân Thiết ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê được bao lâu, khi chàng giật mình tỉnh lại thì cô gái cũng biến đi đâu mất. Trời cũng lờ mờ sáng, tiếng gà bắt đầu gáy vang trong trấn.



Ngân Thiết vội vàng đứng dậy tìm cách đào tẩu khỏi Tô gia trang.



Cũng may, nơi đây là khu nhà bếp, ít người canh gác. Chàng nhờ bóng tối còn chưa tan hết, lẫn người vào những tòa lầu trong Tô gia trang mà ra tới bên ngoài.



Chàng đi được một đoạn, chợt thấy bóng ả mỹ phụ Tần nương thấp thoáng trước mặt. Ngân Thiết vội vàng dùng khinh thuật chập chờn như quỷ ẩn hiện, chạy theo bà ta.



Chẳng bao lâu Tần nương vào một khu rừng kế bên Tô gia trang. Trước mặt bà một bóng người đàn ông cao lớn vận áo thô màu xám đang đứng chờ. Ngân Thiết thấy người đó vội ép mình vào một góc cây dò xem người kia là ai, và tại sao Tần nương lại đi gặp gã.



Khi thấy Tần nương đến gần, bất chợt người đàn ông kia ngẩng đầu lên lắng tai nghe ngóng thật lâu mới lên tiếng :



- Lão gia kêu tôi tới đây gặp Tần nương. Không biết nương nương có điều gì chỉ dạy?



Tần nương vội nói :



- Ngươi có biết bọn người Lục gia trang ở đâu không?



Người đàn ông gật đầu, đáp gọn lõn :



- Biết.



Tần nương nhướng mày một cái rồi nói :



- Vậy ngươi có thể đi giết bọn họ cho ta được không?



Người đàn ông lắc đầu.



Tần nương vội gắt lên :



- Tại sao không?



Người đàn ông kia bình thản đáp :



- Phải có lệnh của lão gia tôi mới làm chuyện đó.



Tần nương hừ lạnh một tiếng nói :



- Chuyện ta nhờ ngươi, ngươi không làm thì còn tới đây làm gì.



Người đàn ông kia vội thối lui hai bước, cúi đầu chào :



- Nếu không còn chuyện gì, tại hạ xin cáo lui.



Lời nói chưa dứt, gã đã di chuyển thân hình toan phóng đi.



Tần nương vội giơ tay kêu lại :



- Khoan đi đã.



Người đàn ông vội dừng bước :



- Tần nương còn có điều gì chỉ dạy.



- Ngươi có thể cho ta biết họ đang ở đâu không?



Người đàn ông bí ẩn kia gật đầu nói :



- Họ đang ở ngay trong Thiên Nam môn, tại nhà ông thợ rèn.



Không đợi cho Tần nương hỏi thêm. Gã đàn ông phóng người đi như bay, thân ảnh như quỷ chập chờn trong khu rừng.


Thiếu nữ mỉm cười lắc đầu đáp gọn :



- Ta không biết.



Lục phu nhân tiếp theo :



- Với công phu cao siêu của cô nương ắt hẳn sư phụ không phải là kẻ tầm thường. Xin cho biết quý danh của sư phụ, hay người dạy dỗ cô nương?



Bạch Tiểu Kha vẫn lắc đầu nói :



- Ta không biết.



Rồi nàng lại mỉm cười nói :



- Ta chỉ biết gọi người đó là sư phụ, còn tên thì ta không biết. Trước khi vào Trung Nguyên, sư phụ ta có dặn phải tìm cho ra con người đã năm lần bảy lượt đến ám toán người.



Lục phu nhân vội hỏi :



- Có phải kẻ đó là Ngô Khả Sinh?



Bạch Tiểu Kha mỉm cười gật đầu nhưng không đáp.



Ngân Thiết nói :



- Có lẽ Bạch cô nương đã tìm ra được lão ta hiện đang ở đâu? Chúng tôi cũng là những người có oán thù với lão ta. Nếu được cô nương giúp đỡ thì hơn năm trăm mạng người của Lục gia trang nơi suối vàng cũng được mỉm cười.



Bạch Tiểu Kha trầm ngâm một lúc, rồi đưa tay chỉ về hướng Tô gia trang nói :



- Lão ta hiện đang ở đó. Còn việc giúp đỡ các ngươi thì ta thực sự không phải là đối thủ của lão.



Ngưng một hồi, Bạch Tiểu Kha lại nói tiếp :



- Nhưng các ngươi lại có thể.



Không đợi cho mọi người có mặt nơi đó kịp kinh ngạc, Bạch Tiểu Kha mỉm cười nhìn vào Thanh Diện Nhân hỏi :



- Ngươi có biết tại sao ta làm cho ngươi không thể cử động theo ý mình được không?



Thanh Diện Nhân chỉ biết lắc đầu, không đáp.



Bạch Tiểu Kha đứng khoan thai bên bờ suối giảng giải :



- Tại vì cái tâm của ngươi dựa vào sức mạnh bên ngoài quá nhiều, không sử dụng hết sự linh diệu ở bên trong. Ngươi nghĩ rằng nếu ngươi điều khiển được cột nước thì có thể đánh bại ta. Nhưng ta lại nghĩ khác, ta nghĩ rằng nếu ta có thể điều khiển cái tâm của ngươi, làm cho ngươi nghĩ sai lệch đi một chút, đó là ngươi không thể điều khiển được cột nước, thì tất cả sức mạnh mà người hấp thụ từ nước sẽ tiêu tan hết. Và ngươi đã lầm, ngươi hấp thụ sinh khí của nước, thì tự nhiên sinh khí đó ở trong ngươi, chứ không thể nào ở nơi cột nước được.



Bạch Tiểu Kha nhìn Thanh Diện Nhân một hồi lâu rồi nói :



- Nước tuy hiền hòa nhưng rất mạnh, nước có thể đưa thuyền đi mà cũng có thể đánh chìm thuyền, nước có thể thấm qua những khe hở nhỏ nhất dù ri rỉ nhưng vẫn thấm qua được, nước ào ào có thể quật ngã cây to lớn, có thể phá sập thành lũy vững chắc nhất. Nói chung nước rất mạnh, nếu ngươi sử dụng được sức mạnh của nước, ngươi có thể là một con người vô địch thiên hạ.



Bất chợt Bạch Tiểu Kha liếc nhìn Kim Diện Nhân một cái, nói một câu cộc lốc :



- Lửa đã hại Lục gia trang.



Không biết nàng nói câu đó có ẩn ý gì, nhưng cả ba người Thanh Diện Nhân, Kim Diện Nhân và cả Lục phu nhân cũng không hiểu nàng nói gì. Nàng nói về nước thì phân tích kỹ càng giữa cái hại và cái lợi. Nhưng nói về lửa thì nàng chỉ nhắc tới vụ hỏa hoạn tiêu diệt Lục gia trang năm xưa. Trong khi mọi người còn đang đứng ngớ ra, Bạch Tiểu Kha mỉm cười thật tươi, nói thêm một câu :



- Nhưng hỏa khắc thủy. Nước có thể dập tắt lửa.



Riêng Ngân Thiết thì cứ đứng ngẩn người, ngó Bạch Tiểu Kha trừng trừng chẳng khác gì Tiểu Kê. Chàng không phải ngấm sắc đẹp của Bạch Tiểu Kha mà chàng đang suy ngẫm đến những lời nói của nàng về tâm linh, và không để ý nghe về thủy hỏa.



Chàng đã gặp Bạch Tiểu Kha mấy lần, nhưng lần nào chàng cũng để ý thấy cô gái đó cười đùa giỡn cợt như trẻ nít. Thậm chí cái trò trêu chọc làm người tức khí vốn là sở trường của chàng cũng bị nàng hớt tay trên. Cái nụ cười kia, cái thái độ thảnh thơi không lo âu kia làm cho Ngân Thiết chợt hiểu ra rằng, cô gái họ Bạch có một niềm tự tin rất cao. Cô ta tin vào mình sẽ thắng, nên cô ta thắng. Nhưng tại sao cô ta lại thường theo dõi người khác trước khi hành sự, cũng bởi vì một câu “biết người biết ta trăm trận tất thắng”. Cô gái dùng thuật khinh công siêu tuyệt của mình, dùng cái trò truyền âm thanh khắp bốn phương tám hướng để thăm dò đối phương trước khi ra tay.



Nếu luận về võ công sức lực thực thụ thì cô ta có lẽ không thắng nổi Ngô Kha Sinh. Cô đã dò thám biết trước lão ta có thể sai khiến Hình nhân sử dụng chiêu Hấp lực đại pháp. Một người không hồn không tâm như Hình nhân thì làm sao cô ta có thể điều khiển nổi. Nhưng đối với năm người trong Lục gia trang thì lại khác, nếu họ biết giữ vững tâm can của mình, biết tự tin vào bản thân, cộng với công phu đã luyện tập hơn hai chục năm nay, họ có nhiều cơ hội để thắng hơn là cô gái họ Bạch kia.



Nghĩ tới đó, Ngân Thiết chợt hét lên vui mừng, toan nhào tới ôm chầm lấy Bạch Tiểu Kha. Nhưng cô gái lại né mình ra xa, cười cười nói :



- Ngươi còn nhớ cái câu “nam nữ thọ thọ bất thân” không?



Ngân Thiết nghe vậy thẹn cả người, cúi đầu nói :



- Ða tạ cô nương đã chỉ dạy.



Bạch Tiểu Kha mỉm cười nói :



- Không có gì, ngươi hiểu được là tốt. Ở đây không còn gì vui nữa. Ta đi đây.



Lời nói của nàng còn chưa dứt, thân ảnh đã tan biến mất như làn sương mờ gặp ánh nắng chiếu rọi.



Thanh Diện Nhân, Kim Diện Nhân lẫn Lục phu nhân đưa mắt nhìn Ngân Thiết chờ chàng giải thích những gì đã hiểu từ câu nói của Bạch Tiểu Kha.



Ngân Thiết chỉ đáp một câu gọn lỏn :



- Chúng ta phải tin vào bản thân mình thì mới thành công được.



Ba người bọn họ cũng không hiểu hỏi lại :



- Làm sao chúng ta tìm được niềm tin ở bản thân chứ.



Ngân Thiết mỉm cười đáp :



- Nó đã có sẵn trong tâm, cần gì phải đi tìm, chỉ việc sử dụng nó.



Chàng lại rút gậy bạc vung lên mút tít, đường gậy của chàng dù giữa ban ngày vẫn sáng loé lên, rực rỡ hơn, là những người đứng xung quanh vội che mắt lại, cản bớt ánh sáng từ cây gậy bạc phát ra.



Ngân Thiết nói to vang vọng cả núi rừng :



- Có lòng tin thì tất thắng.