Hấp Lực Thần Công

Chương 6 : Ngô Khả Sinh xuất hiện

Ngày đăng: 15:31 18/04/20


Chàng vừa hét xong, thì một tràng vỗ tay lốp đốp vang lên :



- Người nói hay lắm. Có lòng tin thì tất thắng.



Cả năm người Lục gia trang và Khả Thanh đồng quay lại. Họ chợt giật bắn người, vì trước mặt họ không ai khác hơn là Ngô Khả Sinh và Tần nương.



Thanh Diện Nhân cau mày lẩm bẩm nói :



- Chúng ta mới tới đây chẳng được bao lâu, làm sao lão biết được?



Lão già họ Ngô vuốt chòm râu bạc, cười khà khà, nhìn Lục phu nhân hỏi :



- Lục phu nhân, lâu ngày không gặp, phu nhân vẫn khỏe chứ.



Lục phu nhân quát lên :



- Cẩu tặc, ngươi không xứng đáng kêu ta bằng ba chữ Lục phu nhân.



Ngô Khả Sinh vẫn cười khà khà nói :



- Tuy ta là viên Tổng quản cũ của Lục gia trang, nhưng hiện nay thì đã khác. Tại sao lại không gọi được ba chữ “Lục phu nhân” chứ.



Lục phu nhân gằn giọng :



- Hiện nay với xưa kia có gì là khác. Ngươi vẫn là một tên cẩu tặc, xưa thế nào thì nay vẫn vậy.



Ngô Khả Sinh sa sầm nét mặt, cũng gằn giọng nói lại :



- Bà đừng phách lối, ta nể bà là chủ nhân của ta khi xưa mới khách sáo như vậy.



Lục phu nhân hừ lạnh một tiếng rồi trầm giọng đáp :



- Ta không cần ngươi khách sáo. Ðã là cẩu tặc, giết người không gớm tay, thì vẫn là cẩu tặc dù bề ngoài có thay đổi.



Ngô Khả Sinh nạt ngang :



- Ðủ rồi. Phu nhân có biết rõ ràng câu chuyện đó ra sao không?



Lục phu nhân rít lên the thé :



- Ta chỉ biết ngươi chính là hung thủ sát hại hơn năm trăm mạng Lục gia trang.



Ngô Khả Sinh cười ha hả đáp :



- Không sai. Ta chính là hung thủ nhưng lúc đó ta chỉ là một tên Tổng quản mà thôi.



Lục phu nhân lại gằn giọng hỏi lại :



- Ngươi nói vậy là có ý gì?



- Ta nói gì ắt phu nhân đã hiểu.



Lục phu nhân không thèm nhiều lời đối đáp với kẻ thù nữa, bà ta vung thiết trượng đập thẳng vào Ngô Khả Sinh. Vừa vung vừa hét :



- Ta phải lấy mạng ngươi để trả thù cho hơn năm trăm oan hồn của Lục gia trang.



Chỉ nghe tiếng Ngô Khả Sinh cười khà khà, Lục phu nhân cảm thấy đầu trượng của mình đánh vào khoảng không.



Thì ra lão ta đã lắc mình bật người ra sau, rồi bay bổng lên không tránh né.



Lục phu nhân cũng tung mình lên cao, quất ngang thiết trượng vào mình lão Tổng quản họ Ngô một cái. Thanh Diện Nhân ở dưới đây cũng vung chưởng đánh lên trợ giúp cho Lục phu nhân. Tiếp theo làn chưởng của chàng là một vòi nước mạnh như mãnh long cuồn cuộn bắn thẳng vào người Ngô Khả Sinh.



Lão Tổng quản búng người đạp lên vòi nước, hai tay vung chưởng đánh vào thượng đẳng của Lục phu nhân.



Như đóan trước được chiêu thức đó của Ngô Khả Sinh, Lục phu nhân lắc người tránh né rồi xoay trượng tấn công tiếp tục.



Bên dưới ba bốn bóng đen cũng từ từ xuất hiện, bao vây Ngân Thiết và Kim Diện Nhân vào một chỗ.



Ngân Thiết mới được nghe Bạch Tiểu Kha giảng giải về lòng tự tin, dựa vào sự linh diệu của cái tâm, phối hợp với sức mạnh sẵn có của mình thì ắt sẽ có cơ hội thắng được, chàng múa tít gậy bạc cứ nhắm cái lỗ mặt không rõ hình dạng của Hình nhân đánh tới. Ánh gậy bạc nhấp nhoáng chói lòa, người bình thường không chút võ công ắt hẳn bị mù bởi ánh sáng đó.



Kim Diện Nhân cũng rút ngọn roi đồng, vận nội công cho đến khi một màu đỏ rực phát ra từ ngọn roi, chàng mới vung lên tấn công vù vù vào bóng Hình nhân.



Ngọn roi của Kim Diện Nhân quất trúng nơi nào tức thì một tiếng “xèo” vang lên, tiếp theo là khói trắng bốc lên bởi chỗ đó vừa bị ngọn roi lửa đốt cháy.



Hai người đánh nhau với Hình nhân hơn một trăm chiêu, bỗng Ngân Thiết thấy cái mũ trùm đầu của vài tên Hình nhân cứ quay về phía Tiểu Kê và Khả Thanh. Bất giác chàng nhớ lại trận đánh năm năm về trước. Khi đó chàng phải múa gậy bảo vệ đám dân hèn. Trong lúc Hắc Diện Nhân và Kim Diện Nhân đang quyết đấu cực lực với một Hình nhân, thì bỗng nhiên Hình nhân tung chưởng về phía đám dân hèn buộc chàng rơi gậy, té xuống đất, huyết mạch như muốn chạy ngược. Tuy chàng không hề hấn gì, nhưng đám dân đen lại bị hút hế sinh lực.



Nhớ lại lúc đó, Ngân Thiết chợt hiểu ra bọn Hình nhân cũng luyện công giống như ba vị sư huynh của chàng, chỉ có điều khác là chúng lại dùng sinh lực của người chứ không phải của những vật thể khác như nước, lửa hoặc đất.



Những tại sao chúng chỉ hấp được lực của những kẻ yếu, chứ những người võ công cao như chàng thì chúng lại không rút được sinh lực ra? Có lẽ chúng chưa đạt tới khả năng đó? Hay là ánh sáng từ cây gậy của chàng phát ra làm kém đi hiệu lực của chúng? Hay là cả hai? Dù thế nào đi nữa, Lục phu nhân để cho chàng tập luyện thứ võ công với gậy bạc chắc chắn là phải có nguyên do mục đích.



Bọn Hình càng đánh càng bị đuối sức nên ngấp nghé dòm ngó Tiểu Kê và Khả Thanh.



Ngân Thiết mỉm cười, khi chàng nghĩ tới sinh lực của hai người đó quá ít, một người chỉ là đứa con nít còn người kia là nữ nhân với chút ít võ công, chắc hẳn không giúp gì được bọn chúng.



Tuy chàng nghĩ như vậy, nhưng vẫn không muốn cho bọn Hình nhân hút lấy sinh khí của hai người trong bọn mình. Ngân Thiết càng cố múa mạnh tay gậy tấn công, không cho bọn Hình nhân kịp trở tay giở ngón Hấp lực thần công.



Ngô Khả Sinh đang đánh nhau với Lục phu nhân, đảo mắt ngó thấy bốn năm Hình nhân của mình không làm gì được hai chàng thanh niên trẻ, chợt lão cười lớn nói :



- Dừng tay!



Lục phu nhân nhếch mép cười hỏi lại :



- Ngươi sợ rồi hả?



Ngô Khả Sinh cũng cười mỉm lại đáp trả :



- Ta không sợ ai hết. Ta chỉ muốn cho các người một con đường sống. Nếu các ngươi cứ ép mãi, buộc ta ra tay sát sinh, tới lúc đó thì đừng trách ta độc ác.



Lục phu nhân chợt cười lên một tràng ha hả :



- Ngươi nói dễ nghe. Ngươi là kẻ có tội, ta không tha cho ngươi thì thôi, chứ đời nào lại đợi ngươi tha cho ta.



Ngô Khả Sinh nghe vậy chợt nhếch mép lộ vẻ độc ác, hét to :



- Hoàng Bá hãy giết tên múa gậy đáng ghét kia cho ta.



Hoàng Bá là tên của Kim Diện Nhân.



Vừa nghe Ngô Khả Sinh nói vậy, Lục phu nhân nhảy ra khỏi vòng chiến, quay đầu nhìn thì quả nhiên thấy Kim Diện Nhân vung tay múa ngọn roi lửa tấn công Ngân Thiết dữ dội.




Bạch Tiểu Kha đủng đỉnh đi vào trong.



Thời gian nhanh chóng trôi qua, bọn Lục gia trang đứng bên ngoài chờ đợi. Nhưng họ chờ mãi vẫn không thấy ai bước ra, liền kéo nhau đi vào trong tòa lầu.



Trước tiên họ thấy Tô Nguyệt đứng giữa lối đi mặt mày tím ngắt, mắt trợn tròn. Ngân Thiết tưởng người yêu có chuyện gì vội chạy lại xem xét, thì thấy nàng không bị thương, hay bị điểm huyệt gì cả nhưng lại bất động như pho tượng.



Hóa ra Tô Nguyệt vì quá tức giận, tức đến độ khí đạo không lưu thông như bình thường được, nên đông cứng cả người.



Khả Thanh phải nắn bóp một hồi, Tô Nguyệt mới tỉnh lại, đưa mắt nhìn thấy bọn Lục gia trang đang bu xung quanh một lượt. Bất chợt nàng bật lên khóc nức nở.



Ngân Thiết vội hỏi :



- Chuyện gì đã xảy ra?



Tô Nguyệt vừa khóc vừa mếu vừa nói :



- Ả muốn giết cha ta.



Ngân Thiết nghe vậy tức khí gầm lên :



- Ai?



- Nha đầu Bạch Tiểu Kha.



Không nói không rằng, Ngân Thiết tung người bay vào trong.



Giữa biệt phòng chỉ có Hắc Diện Nhân nằm cứng đơ không nhúc nhích trên sàn, còn Tô Ðằng Không và Bạch Tiểu Kha thì không biết biến đi mất từ lúc nào.



Màn cửa sổ còn lung lay. Gió từ ngoài thổi vào bên trong man mác cả người.



Vốn ghét cái tính nhởn nhơ hay trêu người của Bạch Tiểu Kha, Ngân Thiết thấy Hắc Diện Nhân bị ám hại thì liền cho là do cô nàng gây ra. Chàng hét lên lồng lộn :



- Nha đầu hôi thúi kia, khôn hồn đừng ló mặt ra cho ta thấy.



Bọn Lục gia trang ở ngoài nghe tiếng hét của Ngân Thiết cũng vội vả chạy vào. Thanh Diện Nhân nhào tới xem xét Hắc Diện Nhân, thì thấy đại sư huynh của mình chỉ bị điểm huyệt chứ chưa đến nổi thiệt mạng. Thanh Diện Nhân liền nhanh tay giải huyệt cho đại sư huynh của mình.



Vừa mới được tỉnh lại, Hắc Diện Nhân đã gầm gừ :



- Lão già quỷ kia đừng để ta thấy mặt lão...hừ... hừ...



Bọn người mới vào nghe vậy càng trở nên ngớ ngẩn không biết chuyện gì đã xảy ra. Vừa rồi họ mới nghe Ngân Thiết la hét Bạch Tiểu Kha, bây giờ Hắc Diện Nhân lại chửi rủa lão già nào đó, có lẽ là Tô Ðằng Không.



Họ còn đang phân vân không biết ai phải ai trái, ai là thủ phạm hạ thủ Hắc Diện Nhân, thì đã thấy Hắc Diện Nhân quay lại tóm chặt lấy cổ tay Tô Nguyệt :



- Ta phải bắt cô đền tội thay cho lão quỷ ấy.



Trừ Tiểu Kê đang trừng trừng hai mắt ngó cửa sổ, cả thảy đều rúng động không biết Hắc Diện Nhân có ý gì.



Một thoáng sau, Ngân Thiết trấn tĩnh lại đầu tiên, hốt hoảng lên tiếng hỏi :



- Ðại ca làm vậy là có ý gì?



Hắc Diện Nhân hình như chưa hả giận, vẫn còn chửi rủa :



- Lão họ Tô thối nát, bỉ ổi kia dám giở trò tiểu nhân tính ám hại ta.



Thanh Diện Nhân chau mày suy nghĩ rồi hỏi lại :



- Có phải lão ta bị thua, không chịu giao sách, nên mới giở thủ đoạn chăng?



Hắc Diện Nhân đáp gọn :



- Chứ còn gì nữa!



Tô Nguyệt tuy uyển mạch bị Hắc Diện Nhân bóp chặt, nhưng nghe người khác nói xấu cha mình, vội lên tiếng bào chữa :



- Không phải vậy! Cha ta đường đường là một Trang chủ, không bao giờ làm như vậy.



Không để cho Tô Nguyệt nói tiếp, Hắc Diện Nhân trừng mắt nhìn một cái, miệng gầm gừ như con thú dữ muốn ăn tươi nuốt sống con mồi non đang ở trong tay. Tô Nguyệt sợ quá ngậm miệng lại ngay, không dám hé môi nói thêm một tiếng nào, dù là một tiếng rên vì đau hay một tiếng khóc vì tức.



Ngân Thiết thấy vậy vội lên tiếng với ý định làm dịu bầu không khí vốn đang căng thẳng :



- Ðại ca, chớ nên nóng nảy, chúng ta phải điều tra cho rõ ràng mọi việc rồi mới có hành động.



Hắc Diện Nhân lại quắc mắt nhìn Ngân Thiết nói :



- Còn điều tra gì nữa! Chính ta là nạn nhân của lão khốn đó. Ngươi còn muốn chứng cứ gì nữa mới tin. Chẳng lẽ ngươi không tin ta?



Ngân Thiết phân bua :



- Không phải đệ không tin đại ca. Nhưng vì...



Không đợi Ngân Thiết nói hết lời, Hắc Diện Nhân chen ngang :



- Nhưng vì ngươi mê gái mà mờ cả tâm trí chứ gì?



Nói rồi Hắc Diện Nhân đưa mắt lườm Tô Nguyệt một cái nữa. Tô Nguyệt vừa phần hoảng sợ vừa phần thẹn thùng, cúi gầm mặt xuống, trong lòng khóc thút thít nhưng không dám phát ra thành tiếng.



Còn Ngân Thiết thì ú ớ không biết trả lời ra sao. Quả thật, chỉ vì thấy Tô Nguyệt bị đại sư huynh bóp uyển mạch, đau đớn mà không dám kêu, Ngân Thiết mới tìm lời xoa dịu tình thế. Không ngờ Hắc Diện Nhân không hạ cơn giận mà còn nói trúng tim đen của anh chàng múa gậy bạc.



Thanh Diện Nhân đứng nghe hai huynh đệ lời qua tiếng lại, không đi đến đâu, liền lên tiếng giảng hòa :



- Ðại sư huynh muốn bắt giữ Tô cô nương thì cứ việc bắt giữ, nhưng ai làm thì người nấy chịu. Sư huynh không nên thù cha mà giết con. Hiện giờ điều trọng yếu nhất phải làm là chúng ta nên về an táng bà bà trước, rồi truy tìm lão Ngô Khả Sinh để trả thù cho Lục gia trang. Trên bước đường truy tìm Ngô Khả Sinh, chúng ta cũng có thể dò la tin tức của Tô đại nhân để làm sáng tỏ việc này.



Tuy trong lòng mỗi người đều có nỗi ấm ức, mâu thuẫn riêng, nhưng ai cũng tán đồng với lời nói của Thanh Diện Nhân.



Hắc Diện Nhân từ từ buông tay Tô Nguyệt ra, và không quên trợn mắt hù cô ta một cái cho đỡ tức.



Tô Nguyệt được thả tay ra, từ từ ngẩng đầu lên, đến khi bắt gặp ánh mắt sáng lạnh của Hắc Diện Nhân thì vội vàng gục đầu xuống nhìn đất như cũ. Khả Thanh thấy Hắc Diện Nhân ăn hiếp tiểu thơ của mình quá đáng, thì cũng ném cho Hắc Diện Nhân một cái nhìn oán hận.



Cả bọn từ từ bước ra ngoài tòa lầu.



Họ về nhà người thợ rèn lo việc chôn cất cho Lục phu nhân, người đã có công nuôi dưỡng họ từ nhỏ.



Khi mọi việc xong xuôi thì cả bọn mới chợt nhớ đến Tần nương và Kim Diện Nhân còn đang ở khu rừng trên núi.



Cả bọn liền kéo tới đó với hy vọng sẽ tìm ra được manh mối gì về Ngô Khả Sinh.