Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 112 :

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Khi Mi Trang và Lăng Dung đi rồi , Đường Lê cung bắt đầu náo nhiệt.

Sự náo nhiệt này là do Hoàng thượng ban thưởng như hồi mới nhập cung ,

bởi lần này do Hoàng thượng nhúng tay vào nên xem ra còn tấp nập hơn cả

hồi đó.



Tôi được tấn phong lẫn vinh sủng đột ngột khiến cho ngoài mặt hậu

cung điềm tĩnh như bên trong cực chấn động , thu hút một số người rảnh

rỗi không có việc gì. Thế cho nên thời điểm tôi được tấn phong cũng là

lúc Dư Canh Y bị giáng chức như là cuốn vào một cơn sóng lớn mãnh liệt

bị chôn vùi nhanh chóng như lá khô



, ngoại trừ một vài người không quan tâm sự tồn tại của ả , ngày xưa

Dư Canh y được sủng ái giờ biến mất như chưa từng xuất hiện. Sau đó ,

mọi người trong cung hiếu kì hâm mộ , ghen ghét mang lễ vật tặng cho tôi nhiều không đếm xuể.



Hoàng hôn buông xuống , Hoàng thượng hạ ý chỉ , muốn tôi trừ chàng và Thái y ra , những người còn lại thì đóng cửa từ chối tiếp khách. Rốt

cuộc cũng được thanh nhàn một thời gian.



Chỉ trong thời gian ngắn đã thay đổi , tràn ngập lòng hiếu kỳ . Tôi

quyết định chấp nhận thành người được Hoàng thượng sủng ái , tôi đối

với chàng có phần tình ý và ái mộ. Tôi không biết liệu có nguy hiểm hay

không? Nhưng buổi chiều cảnh xuân tươi đẹp và Hoàng thượng Huyền Lăng

tươi cười khiến trái tim tôi mở ra cánh cửa khác , đó là một người tràn

ngập mê hoặc kiều diễm phồn hoa , tôi chẳng bao giờ tiếp xúc qua , mặc

dù trước mặt là cảnh tàn sát khốc liệt và âm mưu hạ độc , nhưng tôi vẫn

quyết định đi hướng có người đó.



Buổi tối , tôi soi gương rất lâu , chỉ làm một việc , đem nhốt mình

trong hậu đường , sau đó châm nến , nhìn gương. Tôi mặc y phục đẹp nhất , đeo đồ trang sức đẹp nhất , sau đó lại cởi những thứ mình vừa thử ra

rồi lại thử bộ khác . Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương , bỗng nhiên nghĩ tôi không muốn sống suốt đời yên lặng , nơi thâm cung

vắng vẻ sống quãng đời còn lại đến chết. Điều này làm cho tôi nghĩ đến

câu thành ngữ : ” mèo khen mèo dài đuôi , nhìn thân thương phận.”



Huyền Lăng xuất hiện khiến tôi đem lòng yêu chàng. Lúc tôi tưởng

chàng là Thanh Hà vương định , tôi định dập tắt nỗi nhớ về chàng , nhưng tôi không thể dập tắt tưởng tượng của mình. Trong tưởng tượng của tôi , là một câu chuyện tình yêu nam nữ tốt đẹp có nhân vật chính giống tôi

và chàng. Đến tận vài ngày sau tôi vẫn nghĩ cuộc sống ngày đó của tôi sẽ không kéo dài – niềm vui duy nhất của tôi là yên lặng và khô khan. Có

lúc , tôi sẽ tưởng , Ôn Thực Sơ mạo muội cầu hôn tôi trở thành hồi ức

đáng giá nhất nhớ mãi không quên. Thậm chí tôi còn tưởng , nếu như theo lời Mi Trang tỷ nói , dựa vào lực lượng Hoàng thượng , gia tộc tôi có

thể không có tiền đồ tốt đẹp , tôi vì được chàng sủng ái mà trở nên có

giá trị một chút.



Tôi phát hiện mình ngủ đông đã nhiều rồi , hiện tại tôi thấy bọn họ

đang rục rịch. Được , họ cũng nghĩ như tôi. ( chuẩn bị chiến đấu trong

hậu cung rồi đây :)))



Nếu đã quyết định như vậy , tôi muốn mình là người mở màn tốt nhất , để tôi từng bước bước trên gió tanh mưa máu trong hậu cung.



Tôi mặc bộ y phục hết sức đẹp , mở cửa ra thì thần sắc tôi cũng giống như mọi ngày , tôi bảo Tiểu Liên Tử : ” Mời Ôn thái y tới đây.”



Lần nào tới Ôn Thái y cũng đến rất nhanh. Tôi bảo mọi người lui ra ,

chỉ chừa lại Lưu Chu và Hoán Bích. Thấy nét mặt hắn vội vã , tôi nghĩ

hắn đã nghe nói chuyện này. Việc trong cung , thịnh vinh suy nhục , vĩnh viễn không chạy trốn được , chỉ có thể trải rộng đến mỗi một góc trong

cung đình , ngay cả cánh cửa nhỏ tối cũng có , đều cất giấu lời đồn bịa đặt.



Tôi đi thẳng vào vấn đề : ” Việc này tránh không được.”



Thần sắc hắn ảm đạm , ánh mắt thoáng buồn nói : ” Thần có thể trần

tình với Hoàng thượng , nói thân thể tiểu chủ không thích hợp để thị

tẩm.”



Tôi nhìn hắn : ” Nếu Hoàng thượng phái các thái y khác tới khám cho

muội thì sao? Thân thể muội vì uống dược này nên mới bị bệnh , bên trong rất khỏe. Nếu điều tra ra , cái đầu 2 chúng ta còn giữ được không? Cả

nhà 2 chúng ta thì thế nào ?”



Cái miệng của hắn hơi giương , cuối cùng không nói được cái gì , ánh mắt dại ra.



Tôi liếc mắt hắn , thản nhiên nói : ” Ôn đại nhân có gì cao kiến ?”



Hắn lặng lẽ , đứng lên khom người nói : ” Thần ….. Hoàn tiểu chủ cứ dặn dò.”


” Thần thiếp muốn tự mình dâng trà sao có thể so với người khác được , xin Hoàng thượng chờ một chút.” Tôi cười , nhanh nhẹn đi vào buồng sưởi , giây lát bốc một nắm trà cho vào chén bạch ngọc rồi cho nước vào đưa

tới trước mặt chàng , cười : ” Thần thiếp pha trà , không biết có hợp ý

Hoàng thượng không ? Mong Hoàng thượng đừng ghét bỏ.” Ngoài miệng nói

giỡn , nhưng trong ngực không khỏi thấp thỏm , nhìn chàng uống trà có

thể thích thú , nhưng sợ vị trà không hợp khẩu vị của chàng , nếu chàng

nhíu mày chắc chắn là không thích rồi.



Huyền Lăng nói : ” Chính tay nàng pha , trẫm rất vui .” Chàng tiếp

nhận chén , mở nắp bạch ngọc ra vừa nhìn vừa ngửi , khói thơm trắng đục

bốc ra , hương trà thơm nức , khen :” Trà thơm quá.” Nhấp miệng trà lên

môi , hơi nhíu mày trầm tư , rồi uống thêm một ngụm nữa. Lòng tôi trùng

xuống , nghĩ chàng không vui , lo sợ không yên , lông mi Huyền Lăng chậm rãi mở ra , cười , nhìn tôi hỏi : ” Hương trà mát lạnh , trẫm uống nửa

ngày , đây là hàn trà Việt Châu , lá trà có mùi hoa mai và tùng thông

vào , còn thứ khác trẫm không biết , nàng còn bỏ gì vào nữa ?”



Tôi mỉm cười nói : ” Lưỡi Hoàng thượng nhạy thật , trà này còn kêu ”

Tuế Hàn Tam Hữu” , lấy tùng thông , lá trúc diệp và hoa mai cùng pha vào nước , nước đó là nước sương mọc trên lá sen ngày hè trước khi mặt trời mọc nên mới thanh mát như vậy.”



” Cô nhân nói : Trà cũng có thể thanh tâm , hôm nay được thưởng thức trà do nàng pha , trẫm mới biết cổ nhân nói không ngoa.”



Tôi đỏ mặt : ” Hoàng thượng quá khen. Cũng là cơ duyên đúng dịp , năm ngoái thần thiếp nhận được hai ống không nỡ uống nên đặc biệt đem một

ống vào cung , chôn dưới gốc hoa lê sau nhà . Hai ngày trước mới sai

người đào lên.”



” Ở Đường Lê cung này thế nào ? Trẫm hay hơi xa một chút.”



” Đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Thần thiếp thấy tốt lắm , rất yên

tĩnh.” Giọng tôi hơi thấp đi : ” Thần thiếp không thích quá náo nhiệt.”



Đầu ngón tay Huyền Lăng lướt qua hai má tôi , nâng tay lên thái dương , ngón tay chàng nóng bỏng bỗng nhiên ngưng trệ ở hai má , chỉ thấy

chàng nhẹ nhàng nói : ” Trẫm hiểu. Đường Lê thanh tĩnh , không khí trong lành , dưỡng bệnh tốt.” Chàng cười , môi mi thanh mục tú xem xét tôi ,

một lát nói : ” Trẫm thấy khí sắc nàng tốt hơn nhiều rồi đó , chắc sắp

khỏi hẳn.”



” Vốn cũng không phải bệnh gì nặng , chỉ tại cơ thể thần thiếp yếu

đuối thôi. Nay được ân điển của Hoàng thượng , tức khắc sẽ khỏe nhanh

hơn.”



Huyền Lăng nhìn tôi mỉm cười , không nói câu gì , trong mắt có ẩn ý

xấu xa. Tôi thấy chàng cười có chút cổ quái , buồn bực khó hiểu , liếc

mắt một cái thấy Cận Tịch và một đám người đỏ mặt hé miệng cười , bỗng

nhiên trong lòng hiểu ra , mặt nóng như hỏa thiêu , giống như đổ nước

sôi vào hai bên tai vậy.



Huyền Lăng thấy tôi xấu hổ , mỉm cười nói : ” Hoàn khanh thẹn thùng khiến trẫm vô cùng yêu thích .”



Tôi còn nghĩ đến cung nữ thái giám đứng bên cạnh , định rút tay về , gấp giọng nói : ” Hoàng thượng …”



Chàng cười càng đậm : ” Sợ cái gì?”



Tôi quay đầu nhìn ,= đám người Cận Tịch lui ra ngoài phòng khách từ

bao giờ , đưa lưng về phía chúng tôi . Huyền Lăng kéo tay tôi đứng dậy , nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng , vạt áo long bào thơm mùi hoa cỏ , pha lẫn

hương vị thanh nhã , còn trên người chàng là mùi vị nam nhân khiến đầu

váng mắt hoa , kim tuyến màu đen thêu hình rồng lóe kim quang , sáng

loáng không mở được mắt , mùi vị Huyền Lăng ấm áp nhẹ lướt qua.



Tuy xưa nay gan tôi lớn tày trời , lúc này cũng chỉ cảm thấy chân tay mềm nhũn , đầu trống rỗng , ngay cả cử động ngón út cũng không thể ,

tận sâu đáy lòng hạnh phúc , cuồn cuộn nóng bỏng ngọt ngào.



Huyền Lăng cứ lẳng lặng ôm tôi như vậy. Thời gian ấm áp , màn che

trong Oánh Tâm Đường mới đổi thành hàng dệt kim Giang Ninh theo lệ tiến

cống, dùng loại sợi cánh ve màu xanh da trời làm thành , mỏng nhẹ như

khói, gió ấm thổi làm tấm màn mỏng nhẹ kia hơi hơi lay động. Tiếng gió

thổi qua lá cây xào xạc, như là mưa nhỏ rơi xuống. Âm thanh kia cách xa

như vậy, giống như là một cõi xa xôi không thể đến được , cánh tay tôi

từ từ tê dại , cảm giác tê từ khuỷu tay lan lên. Tôi cũng ko chịu được

mà khẽ động. Cây hải đường ngoài cửa sổ đã rơi rụng nhiều nhụy hồng.