Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Chương 115 : Huyên huyên
Ngày đăng: 20:31 18/04/20
Trời còn chưa tối mà thái giám tổng quản kính sự phòng Từ Tiến Lương
đã đến truyền chỉ muốn tôi chuẩn bị thị tẩm. Xe Phượng Loan Xuân Ân đã
chờ bên ngoài từ sớm , đưa tôi đến Đông Thất ( phía đông ) Nghi Nguyên
điện . Tiếng long xa ( xe vua đi ) lộc cộc trên phiến đá vĩnh hạng làm
cho tôi bỗng nhiên nhớ tới đêm đông đại tuyết kia, Diệu Âm nương tử đi
dọc đường cất vang tiếng hát. Không biết sao tôi lại đột nhiên nhớ tới
nữ tử bị thất sủng này. Ngày xưa cô ta được sủng ái mà kiêu căng, vậy mà ngay giờ phút này cô ta lại chính là nữ tử bị hoàng thượng chán ghét…
Mặc dù cô ta kiêu ngạo vô lễ, nhưng trong lòng tôi vẫn xuất hiện một tia thương hại. . Ngày trước cô ta ngạo mạn ngồi lên chiếc xe này với cõi
lòng đầy vui mừng và chờ mong. Nhưng hơn mười đêm sau, người ngồi trong
xe Phượng Loan Xuân Ân phụng chiếu đã đổi thành tôi. Đáy lòng hơi chán
nản , cô ta là bài học thất bại để tôi noi gương . Sau này bất cứ lúc
nào cho dù là được sủng ái, cũng phải chịu đựng , cẩn thận không được đi sai bước.
Phương Nhược chờ ở ngoài điện, thấy tôi đi đến thì đỡ lấy tôi và nhẹ
giọng nói: “Hoàng Thượng còn ở Tây Thất ( phía tây ) phê duyệt tấu
chương, sắp xong rồi. Thỉnh tiểu chủ đi Đông Thất trước chờ một người
lát.”
Phương Nhược dẫn tôi đến Đông Thất thì lui xuống. Đợt một lúc mà Huyền
Lăng vẫn chưa đến, tôi bèn đi một mình ra ngoài thì thấy đèn đuốc ở Tây
Thất sáng trưng, hóa ra người ở ngự thư phòng, bình thường các phi tần
không thể vào đó. Tôi không dám liều lĩnh, đành một mình đi ra ngoài
Nghi Nguyên, dừng bước tại bàn long hình trụ ở bên cạnh.
Ánh trăng khuyết nhợt nhạt, ánh trăng lại cực sáng, nghiêng mình xuống
như đang trút nước. Đứng ở trước điện dõi mắt nhìn về nơi xa, lầu gác
cung điện nối liền một dãy trùng trùng điệp điệp , nhấp nhô không dứt.
Dưới ánh trăng là các cung điện ngọc lưu ly ngói sáng trong vắt như
ngọc bích.
Trước điện là cây ngọc lan đang nở, hình dáng thật thanh cao tao nhã .
Gió đêm hơi lớn, tóc dài bị gió thổi rối. Tôi gọi Cận Tịch: “Đi bẻ một
cành ngọc lan.”
Ngọc lan màu tím, cuống hoa cứng mà dài, nụ hoa đang tách ra , cao vút
như cây sen nhỏ. Tôi tiện tay ngắt ít cành gỗ gài ở búi tóc, mùi hương
nhẹ nhàng mê ly tỏa ra. Gió ngày càng lớn từ đâu thổi đến khiến ngọc
xoáy sắc dàiquần áo phất phơ bay lên , xiêm y của tôi bị gió thổi dính
sát vào người , đành phải giơ tay áo rộng thùng thình lên để che lại.
Nghe thấy Huyền Lăng tới gần : “Ngày xuân ban đêm còn có hơi lạnh , đừng đứng ở đầu gió . Theo trẫm vào đi.” Vừa cười cười: “Trẫm chuẩn bị cho
nàng thứ này.”
Lòng hiếu kỳ , vào Đông Thất liền thấy trên bàn có một bát sủi cảo nóng
hầm hập. Chúng tôi ngồi xuống , chàng nói rằng : “Có đói bụng không?
Trẫm gọi người chuẩn bị điểm tâm cho nàng.”
Nhìn qua thì thấy hương vị có vẻ ngon lắm nhưng ở đây lại chỉ có một
chén, thế nên tôi nhìn Huyền Lăng và từ chối: ” Thần thiếp không đói
bụng. Hoàng Thượng dùng trước đi.”
“Trẫm đã ở dùng qua ở Tây Thất, nàng nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”
Tôi nghe lời uống một ngụm lại không khỏi nhíu mi phun ra, đẩy bát ra nói: “Còn sống .” ( sống = sinh , đồng âm )
Huyền Lăng nghe vậy cười ranh mãnh : “Chính nàng nói rồi đấy!”
Mới vừa rồi tỉnh ra đây là do chàng làm đành xấu hổ giận dỗi xoay
người nhìn hướng khác . Huyền Lăng đứng dậy đi tới trước người tôi, tôi
lại xoay người không thèm nhìn chàng. Cứ như thế vài lần, tôi nhận ra
được hành động của mình thật vô nghĩa liền cúi mặt xuống. Chàng khom
người xuống , khẽ cười nói: “Trẫm thấy khanh càng nóng giận càng đáng
yêu.”
Tôi thấp giọng nói: “Hoàng Thượng cứ chọc thần thiếp.”
“Được rồi , được rồi .” Chàng vỗ nhẹ lưng của tôi: “Trẫm không có ý định trêu đùa nàng. Một chén sủi cao này đáng lẽ nên để cho nàng nếm từ tối hôm qua mới phải. Trẫm nghe nói đây là thứ không thể thiếu trong cưới
gả dân gian. Trong cung có quy củ, dù trẫm không thể làm hết được cho
nàng , việc gì có thể đương nhiên sẽ làm cho nàng.”
Nhớ tới ‘Tát trướng( Rải giường ) buổi sáng, trong tôi lòng cảm động,
xoay người nhẹ nhàng nói : “Hoàng Thượng đối tốt với thần thiếp như
vậy…” Sâu thẳm trong lòng trở nên yếu đuối, lại không nói được chỉ lẳng lặng nhìn chàng.
Giọng điệu chàng dần dần mất đi hứng thú vui đùa, lại có ý nặng nề :
“Ngày ấy, trẫm gặp nàng lần đầu ở Lâm Uyển. Nàng đứng một mình ở đó ,
bộ dáng thản nhiên thanh tao , dường như thế sự hỗn loạn trong cung
không liên quan tới nàng, như thể nàng là một người không bị lệ thuộc.”
Tôi cúi đầu nói : “Thần thiếp không có tốt như vậy. Trong cung có nhiều người tài sắc vẹn toàn, thần thiếp không sánh kịp.”
“Sao lại so với bọn họ! Chân Huyên là Chân Huyên, nàng như này là tốt
rồi.” Trước mặt tôi là một nam tử cao lớn, một thiên tử mặt mày tuấn tú, trong mắt rất có vẻ cương quyết, trong giọng nói chân thành thành sâu
vô cùng, có mị lực làm cho người khác không thể chống đỡ được.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn chàng, chàng cũng nhìn tôi. Ánh mắt chàng xuất
thần lại nhập thần, lưu quang mê ly kia, sự trượt tràn đầy màu, hướng
thẳng vào người yếu thế như tôi. Không biết nhìn nhau như vậy bao lâu,
tay chàng nhẹ nhàng xoa mép tóc của tôi, chậm rãi lướt xuống đụng tới
hoa ngọc lan kia và mỉm cười nói: “Đúng là rất khác biệt.” Vừa nói xong
đã gỡ ngọc lan kia đặt lên bàn, tóc dài nhẹ nhàng lướt xuống như thác
nước. Hơi thở ấm áp của chàng càng ngày càng gần…
thế cũng là tôn trọng lẫn nhau. Mười lăm hàng tháng, chắc Hoàng hậu đang chờ đợi chàng ở đó. Nghĩ như thế, tôi không khỏi sinh vài phần đồng
tình cùng thương hại với hoàng hậu.
Lúc này gió im lìm , cây hải đường ở sân ở rất nhiều, sắc hoa hồng hào
yểu điệu như xử nữ. Ánh trăng lãnh đạm như bạch sương, chỉ còn sương mù
lờ mờ.Gió chợt nổi lên, đóa hoa rơi rụng như mưa, một đóa một đóa dính
tay áo , giống như vết son nhỏ. Gió nhẹ thổi bay tóc dài, bay tán loạn
chạm vào cánh hoa điệp, nhưng chỉ yên lặng bất động , mặc cho gió cuốn
đi , một trận gió lại một trận, giống như vô hình. Bỗng nhiên có chim
sơn líu lo mới phả hỏng màn đêm yên tĩnh này.
Tôi biết được chàng đã đến , mùi Long Tiên Hương quen thuộc mơ hồ
át đi mùi hoa, mùi hương của chàng cũng không che được. Chỉ là chàng
không lên tiếng, tôi cũng coi như không có người đến.
Chàng rốt cục nói chuyện: “Nàng muốn đứng đó đến lúc nào nữa?” Tôi không xoay người, chỉ nghe được chàng đang tới gần, tiếng giày đạp lên những
cánh hoa rơi đầy đất.Khóe miệng cười nhạt , quả nhiên chàng đã đến đây.
Bỗng nhiên thu hồi tiếng cười lại. Tôi chậm rãi xoay người, làm như là
đột nhiên thấy chàng, chần chờ gọi: “Hoàng Thượng.”
Còn cách xa nửa trượng mà chàng đã chìa hai tay ra, hai chân bổ nhào vào trong lòng chàng. Chiếc kim quan trên đầu có vài giọt sương, ở dưới ánh trắng phát sáng chói lọi. Nhẹ tay vỗ về bả vai của tôi: “Nàng cứ làm
cho trẫm đau lòng, làm sao trẫm có thể xa nàng đây ?
Tôi nhớ tới cái gì đó , tránh vòng tay ôm ấp của chàng , nhẹ giọng nói:
“Hoàng Thượng không phải đi gặp Thành phi tần khác ? Sao lại đến Đường
Lê cung?”
Chàng cười: “Đi rồi. Hôm nay chợt thấy trăng sáng, trẫm lại muốn thử xem nàng đang làm gì.” Môi chàng hôn lên trán tôi : “Nếu trẫm không đến,
chẳng phải không nghe được tiếng đàn của nàng sao. Tiếng đàn hay như
vậy, trẫm đến quả thật không có sai lầm.”
Ngẩng đầu cười khúc khích , gò má đỏ bừng như say rượu : “Hoàng Thượng
nói như vậy, thần thiếp xấu hổ vô cùng.” Chỉ biết bướng bỉnh trách
chàng: “Đường đường quân vương chí tôn nhưng lại học người ta đứng góc
tường nghe lén.” Chàng cầm tay của tôi, giả bộ giận dỗi : “To gan! Phạt
nàng đàn một bài nữa chịu tội.”
Chúng tôi dắt tay vào Oánh Tâm đường, đám người Cận Tịch mới pha nước trà xong , kính cẩn đợi bọn tôi. Có thái giám chuẩn bị thay xiêm y cho
Huyền Lăng. Thấy mọi người ra khỏi cửa, ta hơi hơi nhíu mi nói: “Hoàng
Thượng đến đây , Thành phi sẽ rất khó chịu đó.”
Ngón trỏ của chàng nâng cằm tôi lên, liếc mắt rồi cười mạnh : “Nàng muốn đẩy trẫm cho người khác sao?”
Đẩy chàng ra , tôi lùi hai bước, cực lực nghiêm mặt nói: “Thần thiếp nói, Hoàng Thượng là minh quân.”
Huyền Lăng vẫn cười ở ta bên tai nói nhỏ: ” Ngày mai Trẫm sẽ lại làm minh quân. Tối nay thử làm một hôn quân xem.”
Tôi nhẫn nại không được nữa đành cười: “Vậy ngày mai thần thiếp sẽ làm
phi tần hiền đức , chịu đòn nhận tội với Thành phi tỷ tỷ.” Nghiêng một bên đầu: “Tứ lang, chàng muốn nghe thiếp đàn khúc nào?”
Chàng ngẩn ra, giống như không nghe thấy lời tôi nói, một lát hỏi lại: “Nàng vừa gọi trẫm cái gì?”
Tôi phát hiện vừa rồi mình nói nhầm, trong đầu rùng mình hình như có
băng tuyết vỡ ra , theo tình thế quỳ gối xuống: “Thần thiếp thất lễ…”
Tay chàng đã muốn ngăn không cho tôi quỳ, xoay người ôm tôi vào trong
ngực , bế đứng lên, trong mắt có chợt lóe tia kì dị mà tôi chưa bao giờ
thấy qua: “Tốt lắm. Gọi trẫm như vậy, trẫm rất thích.” Chàng đem tôi
ngồi trên đầu gối chàng , giọng nói dịu dàng như mùa xuân ấm áp : “Khuê
danh của nàng là Chân Huyên, tên hồi nhỏ là gì?”
“Thần thiếp không có tên hồi nhỏ, mọi người đều gọi thiếp là ‘Huyên nhi’.”
“Ồ. Trẫm gọi nàng là ‘Huyên Huyên’ được không?”
Tôi buông tay xuống, liếc mắt qua thì thấy trên tường phản chiếu thân ảnh tôi và Huyền Lăng, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Tôi miễn cưỡng tựa vào người Huyền Lăng, giọng chàng giống như say
vì rượu : “Trẫm ngắm nàng một lúc lâu. Huyên Huyên, nàng đứng ở dưới gốc cây hải đường kia trông như một tiên nữ hạ giới. Huyên Huyên, đàn một
khúc ‘thiên tiên tử’ cho trẫm nghe đi.”
Tôi theo lời chàng đứng dậy, thử điệu nhạc , hướng chàng cười: “Thật ra Huyên Huyên đàn không tinh diệu , tài nghệ Mi Trang tỷ tỷ còn hơn thần
thiếp nhiều.”
Chàng mở miệng nói: “Huệ tần à? Hôm nào bảo nàng ấy đàn một bài mới được.”
Đang thiu thiu ngủ , đột nhiên có tiếng đập cửa. Tiếng nói của thị vệ ngoài cửa cung vọng vào : “Hoàng Thượng.”
Huyền Lăng có chút không kiên nhẫn: “Giờ còn có chuyện quan trọng sao? Ngày mai lại đến hồi.”
Kia nội thị chần chờ đáp “Vâng”, cũng không nghe được lui xuống đi.
Tôi khuyên nói: “Hoàng Thượng không ngại nghe một chút đi, hẳn là có chuyện.”
Huyền Lăng phi y đứng dậy, nói với tôi: “Nàng không cần đứng dậy.” Chàng hướng ra ngoài lạnh nhạt giương giọng: “Tiến vào.”
Vì có phi tần bên trong nên người tiến vào đáp lời là Phương Nhược.
Xưa nay ngự tiền cung nhân ứng đối thanh sắc không thể tùy tiện lên lời, Phương Nhược không nhanh không chậm nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Huệ
tần tiểu chủ vừa rơi xuống nước.”
Tôi cả kinh, một phen xốc lên trướng rồi liêm thất thanh nói: “Tứ lang, Mi tỷ tỷ không biết bơi!”