Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Chương 116 : Cá trong chậu
Ngày đăng: 20:31 18/04/20
Sướng An cung cách Đường Lê cung không quá xa , tôi đi bộ cùng Huyền Lăng, xa xa thấy toàn bộ Sướng An cung đèn
đuốc sáng trưng, giống như ban ngày. Cung chủ Sướng An cung Phùng Thục
nghi sớm nhận được tin tức, dẫn theo các phi tần và cung nhân trong cung ở ngoài cửa chờ. Thấy ngự giá vội quỳ xuống thỉnh an. Huyền Lăng nói
một tiếng “Đứng lên “, mới hỏi: “Thế nào ?”
Phùng Thục nghi trả lời: “Thái y đã ở bên trong chữa trị , hiện giờ Huệ tần vẫn chưa tỉnh lại.” Ngừng
lại, rồi nói tiếp : “Thần thiếp đã mời Hoàng Hậu nương nương quay về
cung rồi.”
“Ừ. Lúc này hoàng hậu nên nghỉ ngơi mới phải, không cần lại phái người đi làm quấy nhiễu Hoàng Hậu.”
“Vâng” Phùng Thục nghi lên tiếng, vội có tiểu nội giám lặng lẽ lui xuống đáp lời.
Huyền Lăng nhìn đám phi tần
nói: “Nếu thái y tới rồi, người như ong vỡ tổ đi vào lại không tốt. Các
nàng nghỉ ngơi trước đi. Thục nghi và Hoàn tần đi vào cùng trẫm.”
Cung chủ Sướng An cung là Phùng Thục
nghi, Mi Trang tỷ ở phía tây -Tồn Cúc Đường . Đám Thái y thấy Hoàng
thượng đến cuống quít quỳ đầy một phòng. Huyền Lăng vung tay lên, mệnh
cho bọn họ đứng dậy, tôi kiềm chế không được, lo lắng hỏi: ” Rốt cuộc
Huệ tần tỷ tỷ sao rồi ?”
Giang thái y cầm đầu trả lời: “Khởi bẩm
Hoàng Thượng cùng Hoàn tần tiểu chủ, Huệ tần tiểu chủ đã không còn trở
ngại, chỉ bị sặc nước làm cho kinh hãi nên nhất thời vẫn chưa tỉnh
dậy.” Nghe được thái y nói như thế, ta thở phào nhẹ nhõm, hai tay gắt
gao nắm lại lúc này mới nới lỏng ra, vì nắm chặt quá, ngón tay bấu vào
da tay có hơi chút ửng đỏ.
Giang thái y nhìn Huyền Lăng mới
nói tiếp: “Bọn thần đã kê đơn , Huệ tần tiểu chủ cứ theo đó điều dưỡng
thân mình chắc chắn sẽ bình phục rất nhanh. Nhưng…” Giang thái y hơi
chần chờ.
“Nhưng cái gì…” Hoàng thượng nói: “Nói chuyện đừng có ấp úng …”
Giang thái y cúi đầu nói: “Tiểu chủ kinh hãi không nhẹ , sợ là phải điều dưỡng khá lâu , tinh thần mới có
thể hoàn toàn khôi phục.”
“Thế thì các ngươi càng phải hầu hạ tốt hơn mới được , không được khinh suất.”
Đám thái y vâng dạ , nhìn Huyền Lăng không còn gì dặn dò nữa, mới lui xuống.
Vào bên trong, thị nữ bên người của Mi Trang tỷ là Thải Nguyệt và Bạch Linh khóc lóc , quỳ nửa chân ở bên giường vội thay y phục ẩm ướt ra cho Mi Trang tỷ, dùng nước nóng lau chùi cái
trán. Thấy chúng tôi đi vào , vội vàng hành lễ.
Ba người đứng lặng bên giường.
Huyền Lăng cùng Phùng Thục nghi còn đang xem xét , tôi nhịn không được
thò đầu ra nhìn kỹ Mi Trang tỷ.
Mi Trang tỷ đã được thay quần
áo, mái tóc ẩm ướt , đang ngủ say, gối hoa còn vài giọt nước ướt sũng.
Sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, vải đệm màu mận chín, rèm và áo
ngủ bằng gấm, có màu xanh trắng kì dị . Người hôn mê bất tỉnh , ngay cả
màu xanh trắng kia cũng phù phiếm. Một giọt nước trên trán chảy xuống,
lập tức xẹt qua bên má chảy vòng tai kim châu thượng, còn hơi hơi đung
đưa không đến rơi xuống, run lên lại run lên, càng phát ra có vẻ Mi
Trang tỷ như một mảnh lá khô cứng ở trên giường gấm, không có sinh khí.
Chóp mũi đau xót, hốc mắt đã hết
ướt. Từ trước đến nay Phùng Thục nghi vốn phúc hậu đoan trang, gặp tình
trạng của Mi Trang tỷ như thế cũng không khỏi xúc động trong lòng, cầm
lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt. Huyền Lăng cũng không nói lời nào,
chỉ lạnh lùng nhìn cung nhân ở giữa phòng hầu hạ , quét mắt về phía
trước . Ánh mắt nhìn tới đâu, thần sắc nhóm cung nhân đều rùng mình,
cuống quít cúi đầu.
Huyền Lăng thu hồi ánh mắt, nói: “Các ngươi
hầu hạ tiểu chủ như thế nào?” Giọng điệu thản nhiên, thần sắc nghiêm
nghị, nhóm cung nhân bị hù liền quỳ xuống đất.
Phùng Thục nghi sợ Huyền Lăng
nóng tính, vội quay đầu lại hướng đám cung nhân quỳ trên mặt đất nói:
“Còn không mau nói là chuyện gì xảy ra! Làm sao Huệ tần lại ngã xuống
nước?”
Thải Nguyệt cùng một gã thái
giám tên Tiểu Thi sợ tới mức run rẩy , lết đầu gối tới trước Huyền Lăng, mặt khóc lóc kể lể nói: “Bọn nô tỳ cũng không biết.”
Phùng Thục nghi nghe câu trả lời
hơi vô lý, liếc mắt nhìn Huyền Lăng, thấy Huyền Lăng chỉ nhẹ gật đầu một cái ý bảo nàng hỏi đi , trong giọng nói đã có chút giận tái đi: “Thật
hồ đồ! Tiểu chủ gặp chuyện lớn như vậy mà nô tài bên người không hề biết gì!”
Phùng Thục nghi luôn đối đãi
còn có thể đối phó ta được.” Nàng suy nghĩ một chút : ” Mặc dù Điềm quý
nhân, Tần Phương nghi đám người ngoài mặt có chút bất hòa, cũng không
đến mức ác độc lấy đi tính mạng của ta. Thật sự… Tôi không nghĩ ra
được.”
“Như vậy, người nhắm vào ngươi cũng chỉ có…” Tôi không nói thêm gì đi nữa, tay Mi Trang nhẹ run lên, ta biết nàng ấy hiểu ý của ta.
Mi Trang tự trấn an mình, cầm lấy tay áo của tôi : “Hồ cá chép cùng cung của cô ta không xa, nếu muốn đối phó vói ta sẽ không ngu dốt mà làm tại chính cung của mình. Cô ta khó mà tránh
khỏi bị nghi ngờ, sao lại tự rước phiền toái vào người? !”
Tôi hừ nhẹ một tiếng: “Tự rước phiền toái?
Muội thấy một chút phiền toái cũng không có. Hoàng Thượng đêm qua còn
nghỉ ở chỗ nàng.” Sắc mặt Mi Trang càng lúc càng khó coi, nhắm mắt lại.
Tôi an ủi: ” Cô tacũng không có chiếm hết tiện nghi. Cho dù không phải
cô ta muốn đả thương tỷ , khả năng tỷ rơi xuống nước hôn mê cùng việc
thị vệ cung cô ta không cứu hộ kịp thời nhất định có liên quan. Cho nên, Hoàng Thượng đã muốn hạ lệnh bỏ cũ thay mới thị vệ ở Mật Tú cung, những người đó đi theo cô ta lâu cũng có chút tâm phúc, nhất thời đều bị điều đi, cũng đủ làm cô ta đau đầu rồi .”
Mi Trang nhẹ thở dài. Một lần nữa tôi bưng
tổ yến cháo từng muỗng từng muỗng đưa đến miệng: ” Tỷ ăn vài miếng đi ,
mới có tinh thần nói cho tỷ nghe.”
Tôi đem việc Hoa phi đến thăm Mi Trang cũng
muốn trừng phạt Thải Nguyệt kể cho nàng nghe, chuyện của Tiểu Thi chỉ
nói qua loa, lại nói: ” Tỷ vừa bước chân ra khỏi Mật Tú cung, không xa
trăm bước liền liền rơi vào hồ. Con mắt ở khắp nơi, ai dám lại dám ở nơi cô ta làm càn. Duy có một người mới dám — chính là cô ta, hơn nữa người bên ngoài sẽ không dễ dàng nghĩ đến cô ta tự mình rước lấy phiền toái,
cho dù nghĩ đến liệu có ai tin Hoa phi hành động ngu xuẩn như vậy?”
” Cô ta tuyệt đối không ngu, đúng là như
thế, người khác mới sẽ không hoài nghi cô ta.” Trên mặt Mi Trang hiện
lên ý cười lạnh lẽo: ” Chẳng qua ta không chịu thuận theo ý cô ta , nên
cô ta ra tay mới ngoan độc.”
“Tình thế hiện giờ, người bên ngoài sẽ cảm
thấy được Hoa phi mặc dù là sẽ đối phó, cũng sẽ là ta mà bỏ qua ngươi.
Kiểu lấp liếm này, Hoa phi mới dám ra tay . Thật ra muội và tỷ…” Tôi do
dự nói: “Là Huyên nhi xin lỗi tỷ tỷ, làm phiền hà tỷ tỷ.” Tôi khó nhịn
được áy náy trong lòng, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống dưới, một giọt rơi
vào mu bàn tay: “Cửa thành cháy, hại cặp cá trong chậu. Hoa phi là sợ
chúng ta hai người đủ lông cánh sau này khó có thể khống chế, mới diệt
trừ tỷ làm cho tôi cô lực,khó có thể cùng nàng chống lại.”
Mi Trang giật mình không nhúc nhích, sau một lúc lâu mới kinh ngạc rơi lệ, thần sắc thật so với vừa rồi bình thường
rất nhiều, tỷ ấy chậm rãi nói: “Không liên quan muội. Lúc ta đắc sủng ,
cô ta đã hận ta thấu xương , muốn diệt trừ cho mau , chẳng qua e ngại
Hoàng Thượng sủng ái, ta lại nhẫn nhịn kiêng kị , cô ta mới không có
xuống tay. Bây giờ …” Mi Trang nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi: “Là
do ta không nhẫn nhịn cô ta như trước đây, Hoàng Thượng lại không sủng
ta như trước , không liên quan đến muội đâu .”
Tôi biết Mi Trang bất quá là trấn an tôi, khóc một trận mới nỗ lực ngừng rơi lệ nói: “Vậy tỷ tỷ định làm gì ?”
Mi Trang thản nhiên nói: “Còn có thể như thế nào? Không có bằng chứng sao dám vu tội trước mặt vua, ngược lại đánh
rắn động cỏ. Ta sẽ nói với Hoàng Thượng , tự mình không cẩn thận trượt
chân rơi xuống nước.”
Tôi gật gật đầu, chỉ còn kế này, chỉ có như
thế.”Cũng phải nhắc nhở Thải Nguyệt giữ miệng, không được nói cho người
bên ngoài biết dù chỉ nửa câu.”
Vừa vặn Bạch Linh đem nhân sâm của Hoa phi
tiến vào, kinh hỉ nói: “Tiểu chủ tỉnh rồi ! Nô tỳ đi gọi thái y đến. Đây là Hoa phi nương nương đưa cho tiểu chủ bồi bổ thân thể, Hoa phi nương
nương thật quan tâm tiểu chủ, nhân sâm tốt như vậy khó mà tìm được…” Mi
Trang lạnh lùng nói: ” Mang ra ngòai đi.”
Bạch Linh không rõ chuyện, tôi vội hỏi:
“Tiểu chủ ngươi không khỏe cần tịnh dưỡng, đừng quấy rầy tỷ ấy.” Bạch
Linh hoảng vội lui xuống.
Mi Trang căm ghét nhìn hộp nhân sâm nói: ” Bổ dưỡng? ! Chẳng khác gì hại người. Huyên nhi à, vứt đi dùm ta.”
“Không cần là được. Tội gì phải đem vứt.”
Mi Trang ánh mắt lạnh lẻo đến đáng sợ, oán
hận nói: “Ta Trầm Mi Trang hiện giờ không làm gì được cô ta , chưa chắc
kiếp này ta chưa làm gì được cô ta cả. Nếu để lại cho ta cái mạng này,
chúng ta từ từ tính sổ sau!”
Tính tình Mi Trang trước giờ vẫn khoan dung, hiện giờ nói ra những lời này, xem ra đã là hận Hoa phi đến tận xương . Môi hở răng lạnh, huống chi tôi cùng Mi Trang là chỗ thân thiết. Sao
tôi lại không hận cơ chứ . Sinh tử trao cho tay người khác, bây giờ là
Mi Trang, không biết khi nào sẽ phải là ta. Hiện giờ còn có thể dựa vào
sự sủng ái của Huyền Lăng, nhưng ngày đêm qua đến xem, huyền lăng đối
Hoa phi này vẫn cưng chiều như thế, huống chi Hoa phi cùng chàng làm bạn đã lâu , khó ai có thể sánh bằng. Tôi nhìn ngoài cửa sổ ngắm cảnh xuân, mơ hồ cảm thấy được cảnh xuân sáng lạn có một mùi máu tanh nặng nề bao
bọc tôi.