Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 117 : Sát khí sơ hiện (thượng)

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Mi Trang tỷ nói mình bị trượt chân xuống nước theo thỏa thuận ,tất

nhiên cũng sẽ không có ai lại nghi ngờ điều này. Huyền Lăng cũng đến

khuyên giải an ủi Mi Trang tỷ nhiều hơn. Thân thể Mi Trang tỷ bình phục

rất nhanh , tâm ý muốn tùy thời cơ mà động , bởi vậy , chỉ ung dung đợi thời cơ , Hoa phi cũng tứ bình bát ổn ( sóng yên biển lặng ) không có

hành động gì.



Ngày 18 tháng 4 Kiền Nguyên 13 , tôi được tấn phong làm Uyển Nhi ( cao

hơn Tần 1 bậc , nếu bạn nào chưa rõ thì xem lại page nhé ). Tuy chỉ tấn

phong một bậc nhưng mặc kệ nói thế nào , đó cũng là việc vui , từ mùa

xuân tới nay tình thế của tôi ngày càng được ổn định. Hậu cung , trước

sau đều duy trì vẻ bình tĩnh và tốt lành . Tôi tạm thời , thở phào một

hơi nhẹ nhõm.



Đã sắp tới tháng 5 , khí trời dần nóng lên. Cơ thể tôi cũng đã khỏe hẳn, chỉ là Huyền Lăng không yên lòng , thường bắt Ôn Thực Sơ bốc cho tôi

chút thuốc bổ đều dưỡng bệnh.



Vào một ngày , tôi ngồi ở hành lang nhận thưởng : #$%&#$^^#& …do Nội Vụ phủ đưa tới. ( xin được lược bớt 1 ngàn chữ &^^)



Bội Nhi thấy tôi thản nhiên , bỗng nhớ tới chuyện gì đó , tức giận nói : ” Vị Dư canh y kia thật sự không biết điều ! Nghe nói từ lúc bị thất

sủng đuổi ra Hồng Nghê các tới giừ , cả ngày cứ nguyền rủa tiểu chủ ,

dùng lời dơ bẩn vũ nhục tiểu chủ.”



Duỗi ngón tay cho cá ăn rồi sai người cất vào nhà bếp, nói nhạt : ” Kệ

cô ta đi. Ta hành sự không thẹn với lương tâm , nguyền rủa sẽ chẳng linh nghiệm đâu.”



Bội Nhi nói : ” Nhưng lời cô ta thực sự khó nghe , nếu không nô tỳ gọi

người dạy cô ta bài học hay là bẩm báo cho Hoàng hậu nhé.”



Tôi rửa bàn tay dính ngư phẩm ( lương thực từ cá ) : ” Không cần đối phó với loại người này.”



” Tiểu chủ cũng lương thiện quá.”



” Khuyên người phải có lòng khoan dung , cô ta thất sủng khó tránh khỏi bất bình , qua một thời gian sẽ ổn thôi.”



Vừa vặn Hoán Bích mang thuốc đến : ” Tiểu thư , thuốc đã xong rồi , tỷ uống đi.”



Tôi bưng chén thuốc trên tay , uống một ngụm , nhíu mày nói : ” Hai ngày nay thuốc hơi chua .”



Hoán Bích nói : ” Có thể là Ôn đại nhân mới điều chế loại thuốc bổ mới , cho nên chua.”



Tôi ừ một tiếng , cau mày chậm rãi uống hết ,cầm nước súc miệng. Lại

ngồi một lát ,cả ngày ngủ tinh thần hơi hoảng hốt , bảo Hoán Bích đỡ tôi vào trong ngủ trưa.



Hoán Bích cười nói : ” Hai ngày nay Tiểu chủ ngủ hơi nhiều , mới dậy được một lúc đã muốn ngủ trưa .”



” Công nhận. Chỉ nghe nói “xuân miên bất giác hiểu” ( kiểu mùa xuân hay buồn ngủ ) , hóa ra càng gần mùa hè càng dễ buồn ngủ.”



Ngoài miệng nói giỡn , trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì không đúng ,

ngừng cước bộ hỏi : ” Hoán Bích , ta tham ngủ từ lúc nào? Có phải bắt

đầu từ mấy ngày trước ?”



” Đúng vậy , khoảng 5 6 ngày trước người hay ngủ , một ngày có 12 canh

giờ thì 5 6 canh giờ ngủ. Ngày trước mặt trời đã lên cao , Hoàng thượng

đến mà tỷ vẫn ngủ , Hoàng thượng không cho bọn muội đánh thức tỷ …” Nói

xong , đột nhiên muội ấy dừng lại , trên mặt biểu hiện nét nghi hoặc xen lẫn bất an.



Tay tôi dần rét run , tôi hỏi : ” Muội cũng thấy không đúng sao?”



Hoán Bích vội vàng buông tay tôi ra : ” Tiểu thư đừng ngủ nữa. Để nô tỳ đi mời Ôn đại nhân đến.”



Tôi vội vàng dặn : ” Đừng kinh động người khác , nói Ôn đại nhân đến bắt mạch bình an.”



Tôi từng bước từng bước đi vào buồng sưởi , khăn gấm trên bàn thêu hàng

nghìn lá hoa dưới ánh nắng mặt trời , tay tôi nắm chặt khăn trải bàn ,

trên lưng như có hàng nghìn mũi nhọn đâm vào đau đớn .



Ôn Thực Sơ đã tới , thần sắc hắn có vẻ bình tĩnh , một tay bắt mạch cho tôi , ngẫm nghĩ một lúc không lên tiếng , rồi lấy cây châm nhỏ , nói : ” Mạo phạm rồi , xin tiểu chủ chịu đau một chút.” liền lấy cây châm đâm

xuống huyệt đạo. Tay hắn nhẹ nhàng chuyển động ngân châm , giải thích : ” Đây là huyệt Hợp cốc , nếu tiểu chủ chỉ là tham ngủ bình thường thì

châm vào không bị gì cả ; nếu bị thuốc mà ra , ngâm châm đâm vào có đổi

màu.”



Giây láy , hắn rút ngân châm ra , ngưng thần nhìn hồi lâu nói : ” Quả

nhiên có người giở trò thuốc của thần điều chế ra.” Hắn đem ngân châm

cho tôi xem : ” Mời tiểu chủ nhìn kĩ ngân châm này.”



Tôi giơ lên nhìn kĩ , quả nhiên ngân châm phảng phất một màu xanh nhạt . Tay tôi run lên , ngân châm rơi vào lòng bàn tay hắn , tôi nhìn thẳng

mắt hắn nói : ” Đó là cái gì ? Độc dược ?”
” Dư canh y nói không cần nô tỳ làm việc khác , chỉ cần trong thang

thuốc cho tiểu chủ bỏ thuốc vào là được. Buổi tối hôm nô tỳ vào Đường Lê cung, theo lời dặn Dư canh y đào một cái lỗ dưới chân tường. Dư canh y

có dặn dò gì , đưa đồ gì vào , sẽ có người nhét một mảnh giấy ở cái lỗ

đó. Nô tỳ đi lấy là được.”



Cận Tịch nghiêm mặt hỏi : ” Vậy thuốc kia cũng được truyền vào như vậy à ? Cũng là Dư canh y dạy ngươi gian kế nấu nắp bình trong thuốc à ?”



Hoa Tuệ gật đầu thừa nhận.



Tôi ngẩng đầu cười lạnh , nói : ” Các ngươi nghe đi , đã chuẩn bị chờ ta vào chỗ chết đấy ! Nếu không phát hiện sớm , chỉ sợ ngay cả ta chết thế nào cũng không biết ! Có thể thấy được chúng ta hồ đồ thế nào rồi !’



Mọi người đồng loạt ngồi xuống , cúi đầu sợ đến nỗi không dám thở mạnh.

Tôi nói : ” Đứng lên đi. Khôn hơn chút. Mấy người các ngươi đều lâu năm

trong cung , bị người khác giở trò mà không biết ,”



Tôi xoay mặt hỏi Hoa Tuệ : ” Trong cung này còn đồng đảng nào nữa ?”



Hoa Tuệ hoảng sợ , dập đầu nói : ” Không ạ .”



” Khi nào Dư canh y sẽ đưa tờ giấy cho ngươi ?”



Hoa Tuệ chần chờ , Lưu Chu ở bên cạnh quát : ” Tiểu Liên Tử , tách miệng cô ta ra , gắp than cho vào.”



Tiểu Liên Tử lên tiếng , làm bộ vạch miệng ra . Hoa Tuệ sợ đến mặt không còn chút máu , lại không dám khóc lớn , chỉ cúi sát đất , liên tục la

hét : ” Tôi nói , tôi nói .” Lúc này tôi mới bảo Tiểu Liên Tử buông cô

ta ra , nói : ” Nói từng câu từng chữ một.”



” Cứ cách ba ngày Dư Canh y sẽ sai người đem thuốc đến , nô tỳ tự đi lấy là được.”



” Cách ba ngày một lần , không phải là đêm nay chứ ? Đưa thuốc lúc nào , có tiếng động gì?”



” Lúc canh một , ngoài tường có người giả hai tiếng cúc cu là được , nô tỳ chỉ cần bắt chước lại .”



” Ngươi có thấy người đưa không ?”



Nô tỳ chưa từng thấy qua , chỉ biết đó là tay nam nhân , lòng bàn tay phải có vết sẹo.”



Tôi nhìn Hoa Tuệ bĩu môi , nói với Tiểu Liên Tử : ” Trói cô ta vào nhà

kho , nhét giẻ vào miệng. Ai hỏi gì cứ nói cô ta trộm vòng ngọc của ta

bị phát hiện. Rồi tìm hai thái giám trông giữ cô ta , không được để cô

ta tự sát . Nếu cô ta trốn hoặc chết , cứ mang đầu cô ta tới cho ta

xem.”



Vẻ mặt Hoa Tuệ hoảng sợ nhìn tôi , tôi trừng mắt một cái : ” Yên tâm ,

ta không muốn cái mạng của ngươi.” Tiểu Liên Tử nhanh chân nhanh tay kéo cô ta vào nhà kho. Tôi bảo Hoán Bích đóng cửa lại , nhìn Cận Tịch nói : ” Đêm nay cô cô cải trang thành Hoa Tuệ đi lấy thuốc.” Quay sang nói

tiểu duẫn tử : ” Bảo Tiểu Liên Tử và mấy thái giám đắc lực , đêm nay

chúng ta há miệng chờ sung.”



Bố trí xong cuôi , thấy mọi người tự lui ra hết , Lưu Chu ở bên cạnh tôi nói nhỏ : ” Đã biết là Dư canh y hạ thủ , tiểu thư có cách gì đối phó

chưa ?”



Tôi nhìn ánh nắng chiều xế tà dần lặn ở hướng Tây ngoài cửa sổ , có vài

cây hoa ở sân đã nở , hoa kia vốn đỏ như lửa , nay có ánh mặt trời chiều đốt như hoa lửa . Gió nóng thổi qua cành lá , mang theo mùi hương hoa

nhẹ . Trên người tôi mặc y phục mỏng manh có chút lạnh , không khỏi thở dài một tiếng : ” Cho dù ta buông tha người khác , liệu người khác có

chịu buông tha ta ?”



Hàm răng trắng đều của Hoán Bích nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ bừng , mắt trợn tròn : ” Tiểu thư còn muốn nhường nhịn sao ?”



Tôi im lặng không nói . Gió đêm lướt nhẹ cây thông , sắc trời đã tối ,

bầu trời xuất hiện vài lấm tấm ánh sáng nhỏ. Tôi hít hơi một cái , khép

chặt ngón tay nói : ” Người khác đã để đao ở trên cổ ta , hoặc vươn cổ

đợi ta chết , hoặc phản kích. Lẽ nào ta có thể chịu được sao ?”



Lưu Chu đỡ lấy tay tôi : ” Muội và Hoán Bích thề sẽ sống chết che chở tiểu thư.”



Tôi chậm rãi thở dài : ” Nếu không muốn làm cá trên dao thớt , chỉ có thể hợp lực lại mà thôi.”



Tôi vốn hiểu rõ , ở hậu cung, không lấy được sủng thì phải nhẫn , lấy

được sủng phải tranh. Nhẫn và tranh , chính là lý tưởng sống của nữ nhân trong hậu cung. Tình thế hôm nay , xem ra tôi không tranh không được.



Tôi đưa tay gỡ cây trâm trên đầu ra , hỏi : ” Hôm nay Hoàng thượng có chọn bài tử ai không? Là ai thị tẩm.”



Lưu Chu đáp : ” Là Hoa phi.”



Tooi nhẹ giọng hỏi : ” Được rồi. Truyền lệnh đi, ăn cơm no mới có sức lực đối phó đêm nay.”