Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 118 : Sát khí sơ hiện [ hạ ]

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Sắp đến canh một, trong cung đã yên tĩnh

không tiếng động . Đường Lê cung vẫn như mọi khi, đèn đuốc trong đình

viện tắt đi một nửa , sát khí ẩn nấp trong đêm khuya yên lặng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tôi chưa buồn ngủ , ánh nến chập chờn lờ mờ khiến cho tôi có cảm giác buồn ngủ và sợ hãi. Tôi bắt đầu cảm thấy ban

đêm trong hậu cung yên tĩnh có mùi máu lạ thường , âm mưu xen lẫn

nguyền rủa xuất hiện khó lòng phòng bị, cung nữ bên cạnh phi tần nào

cũng rục rịch như hổ rình mồi. Cái mọi âm thanh vào ban đêm mùa xuân này , hình như tôi đột nhiên trưởng thành hơn rất nhiều , đơn trái tim đơn

thuần dần dần rời xa tôi. Và tôi hiểu được rằng , việc muốn tránh đã

không thể tránh , càng ở lâu trong hậu cung càng cuốn vào vòng xoáy đó

khổng lồ.



Tiếng trống canh càng ngày càng gần, tiếng gõ mõ không biết có thể kinh

phá giấc mộng của người bên ngoài hay không. Nhưng đối với tôi mà nói ,

tiếng trống kia lại càng như một âm thanh sắc bén kêu gào. Tôi dẫn theo

Lưu Chu và Hoán Bích lặng lẽ đến trong viện, dưới chân tường đã có vài

tiểu thái giám mai phục ở đó. Cận Tịch đến gần tôi, chỉ vào một bóng

người ở cửa cung Đường Lê và thấp giọng nói: “Tiểu Liên Tử ở vừa bên

trên chờ tặc nhân kia xuất hiện liền nhảy xuống bắt sống hắn ngay.” Tôi

gật gật đầu, Tiểu Liên Tử có chút công phu ở trên người. Hắn ngồi trên

cánh cửa cung, nếu không để ý kĩ cũng chẳng nhận ra được.



Bên kia bức tường cung có tiếng chim đỗ quyên hót, Cận Tịch cầm theo đèn lồng cũng học kêu hai tiếng, quả nhiên ở trong lỗ chân tường có một bàn tay xuất hiện, chìa ra gói túi nho nhỏ, lòng bàn tay đúng là có vết

sẹo. Cận Tịch gật đầu một cái, tiểu thái giám bên cạnh lập tức chụp

lấy bàn tay kia. Cái tay kia hoảng sợ , cố sức giãy ra. Lại nghe được

ngoài tường “Ai u” vài tiếng, Tiểu Liên Tử cao giọng nói: “Bẩm tiểu chủ, thành công rồi!”



Giây lát sau , gian đèn trong cung đều được thắp lên , trong sân sáng

như ban ngày. Tiểu Liên Tử kéo lấy người nọ tiến vào, để hắn quỳ gối

trước mặt tôi. Là bộ dáng một tiểu thái giám, sống chết cũng nhất quyết

cúi đầu chứ không chịu ngẩng lên, nhìn hình dáng rất quen. Tôi cúi đầu

nghĩ một lúc, hừ lạnh một tiếng nói: “Cũng không phải là người quen biết cũ đâu nhỉ? Nâng đầu chó của hắn lên.”



Tiểu Liên Tử đứng đằng sau dùng sức đá tên nọ một cái làm cho tiểu thái

giám đau, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, mọi người vừa thấy đều đã

giật mình, thần sắc trở nên khinh thường. Tiểu thái giám kia không ngừng xấu hổ rụt đầu trở về, hắn là Tiểu Ấn Tử trước đây hầu hạ bên tôi chứ

còn ai.



Tôi cười nhẹ, nói: “Ấn công công, lâu lắm không gặp.”



Tiểu Ấn Tử không dám lên tiếng, Lưu Chu đi đến bên cạnh hắn nói: “ Uida, không phải là Ấn công công đây sao? Lúc trước được leo lên chức cao ,

hôm nay tới nhìn chúng ta một lần như vậy còn muốn nhận chủ nhân trong

cung Đường Lê là cố nhân sao? Đa tạ ngươi đã lo lắng.” Nói rồi tôi lấy

tay giật nhẹ mũ của hắn, vui cười nói: “ Hôm nay hầu hạ người khác kém

hay sao mà đêm hôm khuya khoắt còn đến cung của chủ nhân cũ thế này?”



Tiểu Ấn Tử vẫn im lặng như trước. Lưu Chu xoay mình, giọng nghiêm khắc:

“Sao không nói, trộm không thành. Đã là kẻ trộm, cũng mất lòng người

khác rồi. Tiểu Liên Tử , mang gậy đến , đánh thật mạnh vào!”



Tiểu Liên Tử đánh thử một cái , nói: “Lưu Chu tỷ đã dặn rồi ạ , sai

người mang gậy đến , đánh gãy đôi chân kẻ trộm này mới hài lòng !”



Tiểu Ấn Tử thấy thế mới phát hoảng, liên tục dập đầu xin tha mạng. Tôi

cười nói: “Sợ cái gì? Tuy là lâu không gặp, tốt xấu cũng là chủ tớ một

thời gian, ta hỏi cái gì ngươi đáp lại là được, nếu êm đẹp ta cũng

chẳng muốn đả thương ngươi ?”



Tôi nhìn trái phải nói : “ Chuẩn bị gậy, để tránh Ân công công nói

chuyện có nỗi lo về sau, luôn ấp a ấp úng khiến người khác không kiên
Tôi thật không đành lòng ,hóa ra cái mạng của Dư thị ở trong tay tôi, bất giác khổ sở rơi lệ : “Mong Hoàng Thượng tán thành.”



“Tâm ý của nàng , ta đã hiểu . Nhưng quân không thể nói đùa, Dư thị tội

không thể thứ.Nếu, nàng đã cầu tình vì nàng ta, trẫm ban thưởng nàng ta

sau khi chết được phép trở về nhà.”



Tôi cúi người nói: “Đa tạ Hoàng Thượng.”



Sự tình đã có kết quả, Huyền Lăng và tôi đều thở dài nhẹ nhõm , chàng

cầm tay tôi, mặt tôi càng nóng lên cũng không dám rút tay lại, đành phải để yên cho chàng nắm. Huyền Lăng mang theo ý cười thuận miệng nói:

“Ngày ấy ở Ỷ Mai Viên Trung cầu phúc, nàng đã cầm theo vật gì yêu thích

cầu phúc, là túi hương vẫn là phiến trụy hay là châu hoa?”



Tôi thấy chàng hỏi giống như hoàn toàn không biết ngày ấy tôi đem cái

gì, chứng tỏ hình giấy đó không ở trong tay chàng. Cảm thấy kì quái

cũng không nói ra, chỉ đáp: “ Đó chỉ là những thứ nữ nhi thích thôi,

nếu tứ lang thích Huyên Huyên sẽ làm lại một cái.”



Huyền Lăng cười nhẹ : “Chuyện lần này đã khiến nàng bị kinh động, nếu

có làm cũng chờ nàng an định lại rồi nói sau.” Ánh mắt hắn ngưng ở trên

mặt tôi, nhanh căng thẳng tay của tôi: “Trẫm cùng nàng ngày còn dài,

không vội cho nhất thời.”



Tôi nghe chính miệng chàng nói mấy chữ “Ngày còn dài” này, trong lòng

trở nên mềm nhũn ,giống như bị ai đó đẩy ngã, hốc mắt đẫm nước, thấp

giọng gọi chàng : “Tứ lang.”



Huyền Lăng ôm tôi vào lòng, chỉ lẳng lặng không nói câu nào.



Thật lâu sau, chàng dịu dàng nói : “Hôm nay trẫm sẽ ở lại cùng nàng.”



Tôi xấu hổ nhỏ giọng nó i: “Huyên Huyên sợ không tiện.”



Huyền Lăng cười khanh khách : “ Dùng bữa với trẫm đi.”



Cùng nhau dùng bữa trưa xong, Huyền Lăng nói: “ Trẫm có chút chính sự, nàng nghỉ ngơi đi, ngày mai trẫm lại đến thăm nàng.”



Tôi đứng dậy nhìn Huyền Lăng đi ra ngoài, đến khi chàng đi xa rồi mới

bình tĩnh lại. Tôi triệu Cận Tịch tiến vào nói: “Có phải cung nữ và thái giám có đều phải tha ra bãi tha ma ma ?”



Cận Tịch lộ vẻ bớt thương tâm, thấp giọng nói: “Phải.”



Tôi biết cô cô xúc động cảnh buồn, thở dài nói: “ Ta vốn không muốn lấy

mạng 2 người đó, phái bọn họ đi bạo thất phục khổ dịch là được rồi. Ai

ngờ Hoàng Thượng hạ chỉ, cũng không còn cách nào.”



Cận Tịch nói : “Do lỗi bọn họ gây ra.”



Tôi suốt quần áo nói: “Tuy nói như thế nhưng ta cũng không nỡ. Cô cô lấy chút bạc nhờ người đi nhặt xác Hoa Tuệ cùng Tiểu Ấn Tử, mua hai chiếc

quan tài và an táng cho chu đáo, chung quy cũng coi như hầu hạ ta một

thời.”



Cận Tịch hơi sửng sốt, giống như chưa từng nghĩ đến ta sẽ dặn như thế,

lập tức đáp: “Tiểu chủ từ bi, nô tỳ nhất định phải làm tốt.”



Tôi vung tay lên, giọng uể oải nói: “Đi xuống đi. Ta mệt mỏi, muốn nghỉ một chút.”