Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 121 : Chiến thắng ban đầu

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Sáng sớm hôm sau, Hoàng Hậu cho người mời tôi đến Mật Tú cung. Vội

chạy tới, vừa thấy Mi Trang, Lăng Dung và Sử mỹ nhân đã tới từ trước

rồi, chắc là Hoàng Hậu còn muốn hỏi chuyện tối hôm qua. Cả đêm Hoàng hậu lao lực vẫn chưa ngủ ngon, đôi mắt hơi hơi thâm quầng, ngay cả son phấn cũng che không được, tinh thần cũng không khá lắm. Theo thường lệ hỏi

chúng tôi vài câu, chúng tôi cũng nói đầu đuôi ngọn nguồn.



Chợt nghe thái giám ngoài cung gọi to : “Hoàng Thượng giá lâm — ”



Hoàng Hậu vội cùng chúng tôi đứng lên, thấy Huyền Lăng đi đến, phía

sau còn đi theo một vị phi tần nữa, là Hoa phi. Thần sắc Hoa phi lãnh

đạm, không thèm nhìn chúng tôi.



Tôi với Mi Trang nhìn nhau, nghĩ chắc đêm qua Huyền Lăng ngủ ở trong

cung Hoa phi . Nhưng Hoa phi có phần kiêu ngạo quá mức, bám theo sau

Huyền Lăng, vài người sắc mặt rất khó coi, chỉ có Hoàng Hậu thần sắc như thường.



Huyền Lăng lại nói: “Mới xuất cung thì thấy Hoa phi đi đến nơi này.

Biết Lệ quý tần không được tốt, trẫm cũng qua xem.”Mọi người mới biết

chắc chắn đêm qua Huyền Lăng có triệu hạnh Hoa phi, nhưng ngẫu nhiên gặp gỡ đến đây, nhất thời yên tâm.



Hoàng hậu vội sai người dâng chè hạnh nhân tới Huyền Lăng, rồi nói:

“Làm phiền Hoàng Thượng quan tâm.Lệ quý tần chỉ không được khỏe, hôn mê

một đêm, thần thiếp đã cho mời thái y rồi, hiện đã thu xếp ở Thiên

điện.”



Huyền Lăng gật gật đầu, hỏi: “Thái y nói như thế nào?”



“Nói là bệnh động kinh, bị kinh sợ không nhỏ.”Hoàng hậu trả lời:

“Trong khi hôn mê còn nói mê sảng.”Dứt lời quét mắt Hoa phi một cái.



Hoa phi nghe được lời này sắc mặt hơi đổi, nói với Huyền Lăng : “Đúng là thế. Tối hôm qua Lệ quý tần còn ăn nói bậy bạ, khiến thần thiếp rất

sợ.”



Hoàng hậu nói: “Sự thể xảy ra thế nào thiếp còn chưa rõ, nhưng đêm

qua Hoa phi và Lệ quý tần đồng hành, có lẽ biết nhiều hơn thần thiếp.”



Huyền Lăng hỏi Hoa phi : “Nói như thế, tối hôm qua Lệ quý tần gặp chuyện không may, nàng cũng có mặt?”



“Vâng.”



“Nàng biết việc gì cứ nói.”



“Đêm qua thần thiếp và Lệ quý tần ngồi cùng xe hồi cung, ai ngờ mới

vừa tới vĩnh hạng, bánh xe vấp phải đá khiến xe kéo không thể đi được.

Lệ quý tần gấp gáp xuống coi xe bị sao, ai ngờ thiếp ở bên trong xe

nghe được có cung nhân kinh hô. Ngay sau đó Lệ quý tần đứng lên kêu thảm thiết , nói là thấy quỷ.”Hoa phi nói thật êm tai, người nào nghe thấy

cũng hiểu rõ trong lòng, có thể khiến Lệ quý tần thường ngày kiêu ngạo

dọa thành như vậy, có thể thấy được tối hôm qua đã chứng kiến thứ gì đó

rất đáng sợ.



Huyền Lăng nghe cô ta nói xong, nhíu mày, quan tâm hỏi: “Nàng cũng thấy? Không bị làm sợ?”



Hoa phi khẽ lắc đầu :”Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm. Thần thiếp ở bên trong xe, chưa chứng kiến tận mắt.”



Tôi lườm mắt nhìn cô ta, Hoa phi luôn tỏ ra không chịu thua kém, tuy

ngoài miệng nói như thế, nhưng cô ta nói chuyện mà mười ngón tay cứ nắm

chặt, giao quấn cùng một chỗ, bộc lộ sự sợ hãi trong nội tâm.



Khóe miệng khẽ nhếch lộ tia mỉm cười chỉ có bản thân mình biết, biết

sợ là tốt, chỉ cần có người sợ hãi là dừng trò chơi này được rồi.



Hoàng Hậu đầy u sầu, nói: “Thần thiếp hỏi qua cung nhân tối hôm qua

đi theo hầu hạ , cũng nói có thấy bóng quỷ xẹt qua, còn đi lại vài vòng

bên cạnh Lệ quý tần. Khó trách Lệ quý tần sợ như thế.”



Huyền Lăng đột nhiên chuyển hướng tôi nói: “Uyển nghi, nàng nghĩ sao về việc này?”


“Như trước. Nhưng gầy hơn , gặp trẫm liền cố gắng đứng lên — rốt cuộc vẫn không được. Trẫm nhìn cũng thấy đáng thương”, giương mi cười:



“Nếu có chút thời gian thì Tứ lang nên đi thăm cô ấy nhiều một chút,

tỷ ấy thấy chàng đến cũng vui hơn chút. Không chừng bệnh tình đỡ hơn.”



Lại nói liên miên bệnh của Đoan phi, tôi biết, đây bất quá là chuyện trong nhà, lời chàng muốn nói cũng không phải thứ này.



Rốt cục, Huyền Lăng nói: “Việc hạ độc rốt cục cũng chấm dứt . Nàng có thể an tâm, trong lòng trẫm cũng thoải mái hơn chút.”Mắt chàng ngưng

một luồng hàn khí :”Trẫm không bạc đãi Lệ quý tần, sao cô ta lại ác độc như thế ?”



Tôi thấp giọng nói: “Việc đã qua rồi, Hoàng Thượng cũng đừng tức

giận. Là Lệ quý tần quan tâm Hoàng Thượng nên đố kị thần thiếp mà thôi.”



“Quan tâm trẫm?”Chóp mũi lạnh băng hừ một cái: “Cô ta quan tâm đến

vinh hoa phú quý của mình hay quan tâm chỉ trong lòng cô ta hiểu rõ.”

Chàng dừng lại rồi nói tiếp : “Cho dù có quan tâm trẫm, vì thế mà làm

việc hung ác nham hiểm, trẫm cũng tuyệt không tha nhẹ cô ta.”



Trong lòng khẽ động, tuy rằng chuyện này tôi là người bị hại, nhưng

trường hợp này tôi muốn giải hòa một chút, huống chi tôi muốn biết bây

giờ Hoa phi ở trong lòng chàng còn có bao nhiêu phân lượng. Cơ thể tiến

gần sát Huyền Lăng một ít, nhẹ nhàng nói: “Lệ quý tần phạm sai lầm đã

được giáo huấn. Tuy Hoa phi tỷ tỷ thường ngày cùng Lệ quý tần có nhiều

lui tới, thiết nghĩ Hoa phi không hồ đồ đến mức cùng một giuộc với Lệ

tần.Hoa phi được nhận thiên ân, tính tình lại quả nghị.” Quả nghị? Dùng

từ này xấu xa thật. Từ đó dành cho người có hành sự quả cảm, có thể quản việc là dùng người.Tôi mỉm cười, chỉ sợ khiến người ta nghĩ mình lộng

hành quyền chức. Ý nghĩa sâu xa hơn, là muốn người ta nếm thử tường tận. Thật ra rất nhiều người , nói mập mờ ác ý , người nói “không cố tình”

nói cho người nghe mà thôi. ( CH thâm kinh , giả bộ vô tình nói cho HT

biết )



Huyền Lăng, một tay vỗ nhẹ bả vai tôi, nhìn bóng cây trên cửa sổ ,

đang lúc nghiền ngẫm hai chữ “Quả nghị?”Bên môi chàng bỗng nhiên dương

lên một chút giống như cười: “Chuyện lần này mặc dù cô ta không có tham

dự trong đó, nhưng trẫm hứa cô ta cùng nhau giải quyết lục cung, Lệ quý

tần gặp chuyện không may mà cô ta lại không muốn bẩm trẫm với Hoàng hậu , ít nhiều có lộng quyền. Trẫm tạm miễn chức quyền của cô ta , nên nàng

yên tâm đi !”



Khi khẩu khí bỏ thêm 3 phần khổ sở thì từng chữ từng hữ một tiếng vào tai chàng :”Hoa phi phụng dưỡng Hoàng Thượng nhiều năm, xin hãy Hoàng

Thượng xét tỷ ấy hầu hạ người cẩn thận mà phán xử.”



Lời còn chưa dứt đã bị chàng cắt ngang :”Trẫm nghiêm trị Lệ quý tần,

răn dạy Hoa phi, cũng muốn cảnh báo mấy chuyện chướng tai gai mắt ở hậu

cung.” Tiếng của chàng bao hàm loại tình cảm trìu mến : “Huyên huyên,

nàng bao giờ cũng lượng thứ có người ngoài thôi…”



Tôi nói khéo : “Huyên huyên chỉ hy vọng tỷ muội trong hậu cung có

thể lượng thứ cho nhau, ít ghen ghét, Hoàng Thượng mới có thể chuyên

tâm chính sự không buồn phiền việc nhà.” Tôi lại nói tiếp: “Huyên huyên

nghe nói Lệ quý tần gặp chuyện không may là bởi vì oan hồn Dư thị đòi

mạng, hiện giờ đồn đãi như vậy chỉ sợ khiến lòng người bất an ạ.”



Huyền Lăng chán chường : “Trẫm nghĩ chưa chắc là cái gì oan hồn lấy

mạng, tám phần là cô ta có tật giật mình tự dọa bản thân, còn ăn nói bậy bạ đầu độc lòng người.”Chàng hơi suy nghĩ một chút :” Nhưng cũng vì để

trấn an lòng người, hãy để cho Thông Tuệ điện pháp sư làm mấy trận cúng

bái hành lễ siêu độ đi.”



“Huyên huyên cho rằng việc cúng bái hành lễ là phải làm, nhưng nên

gọi là cầu phúc cầu an, nếu nói là là siêu độ sợ rằng mọi người trong

cung lại nghĩ Hoàng Thượng cũng mê tín quỷ thần oan hồn nói đến chỉ sợ

sẽ hoàn toàn ngược lại.”



“Vậy cứ theo lời nàng nói.”Huyền Lăng mỉm cười nhìn tôi, trong mắt

tình ý nếu như xuân liễu đưa tình : ” Có người hiểu lòng người như nàng, săn sóc tỉ mỉ, tâm trẫm cũng được an ủi .”



Tôi nhẹ nhàng lao vào vòng tay Huyền Lăng, nhẹ nhàng gọi : “Tứ lang — ”