Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Chương 124 : Kinh hồng (thượng)
Ngày đăng: 20:31 18/04/20
Từ khi Mi Trang tỷ có thai, ngoài những hôm rằm Hoàng Thượng làm bạn
với hoàng hậu, thỉnh thoảng mấy ngày ngủ lại chỗ tôi, những đêm còn lại
đều lưu tại Ngọc Nhuận đường của Mi Trang tỷ. Người người trong hậu cung lấm lét , nhìn Mi Trang tỷ được chuyên sủng , ghen tị vô cùng lại không biết làm thế nào.
Quả nhiên Mi Trang được đặc sủng, mới nhắc một chút ở trước mặt Hoàng thượng, vừa nhấc kiệu nhỏ liền lập tức đem Lăng Dung từ Tử áo thành đưa vào Thái Bình cung làm bạn với Mi Trang.
Xưa nay phi tần dù được sủng cũng không thể tùy tiện nghỉ hè ở Thái
Bình cung, huống chi phân vị Lăng Dung rất thấp, sợ các phi tần không
được như thế sinh ganh tị. Quả nhiên, Lăng Dung cười nói : “Sau khi Sử
mỹ nhân biết tức giận đến nỗi cái mũi cũng méo lệch hẳn đi, đáng tiếc
cho cái mũi đẹp như thế …”
19-6 là ngày sinh nhật của Ôn Nghi. Thời tiết hơi nóng, yến tiệc tổ
chức tại Phù Lệ điện. Phù Lệ điện được xây dựng cực sớm, vốn là khu vườn nhỏ được Chiêu Khang Thái hậu tiền triều an hưởng tuổi già, tường bằng
thạch Bạch Loa, bốn bên điêu khắc rất đẹp. Bởi cách hồ không xa, còn có
thể nghe rõ tiếng sáo nhạc giao hưởng của dòng nước truyền đến, âm thanh trong trẻo xa xôi át đi tiếng động ồn ào.
Ở giữa bàn kim long của đại tiệc, mặt Bắc triều Nam, Đế hậu sóng vai
ngồi. Hoàng hậu thân mặc sắc đế , khuôn mặt đoan trang ngồi ngay ngắn
cạnh Hoàng thượng, trước sau vẫn duy trì nụ cười mím. Chỉ là hôm nay, nụ cười của người ấy khiến cho tôi cảm thấy lúc ẩn lúc hiện một tia đau
thương hời hợt. Vào cung được mười mấy năm, Hoàng hậu vẫn không được
Hoàng thượng chuyên sủng, từ sau khi cô còn là Vi quý phi sinh hạ hài
nhi chết non ( chưa biết rõ trai hay gái) thì nhóm cung nhân đều ngầm
đồn rằng Hoàng hậu đã mất đi khả năng sinh đẻ.
Tuy Hoàng thượng đối với Hoàng hậu có phần tôn trọng khách sáo, nhưng chung quy không có loại tình cảm ân ái như Thuần Nguyên Hoàng hậu. Thái hậu cũng đối xử hời hợt với Hoàng Hậu, có thể vì để ý Hoàng hậu là nữ
thứ, không phải là con trưởng như Thuần Nguyên Hoàng hậu.
Tôi chậm rãi uống một hớp Lê Hoa bạch, buồn bã thầm nghĩ, cả hai
người trước sau đều giữ chức Hoàng hậu. Tỷ muội Chu thị trở thành mẫu
nghi thiên hạ thật là thương tâm. Thuần Nguyên Hoàng Hậu khó sinh mà
chết, vừa chết là dính dáng đến Đức Phi và Hiền Phi. Hoàng hậu bây giờ
cũng mất đi hài tử duy nhất. Tôi lắc đầu, mỗi người trong hậu cung này
trước mặt thì vinh hoa phú quý nhưng sau lưng có sự chua xót không muốn
người khác biết.
Bình địa từ bắc vào nam, đông tây tương đối phân biệt để đuổi các
Hoàng thân quốc thích đến đó, mệnh phụ và phi tần cùng bàn. Cung quy
nghiêm ngặt, nam tử hoàng thân quốc thích nếu không có lễ tết thì không
được gặp gỡ phi tần. Hôm nay là ngày yến tiệc sinh nhật Ôn Nghi, đương
nhiên không câu nệ.
mệnh phụ : Chỉ những người vợ của quan.
Bên tay trái đế hậu là chỗ ngồi hoàng thân quốc thích và phu nhân.
Một hàng gồm bốn chiếc bàn lớn bằng gỗ Tử đàn mộc theo thứ tự là Kỳ sơn
vương Huyền Tuân, Nhữ nam vương Huyền Tề, Thanh hà vương Huyền Thanh,
Hòa bình dương vương Huyền Phần.
Kỳ sơn vương Huyền Tuân mặt tròn mi dài, sắc mặt béo trắng,là kiểu
người sống an nhàn sung sướng. Kỳ sơn vương phi cũng rất đẹp, nhìn qua
trẻ tuổi hơn hắn nhiều, chắc là chính thất Vương phi qua đời rất lâu,
đây là vương phi mới cưới về.
Nhữ nam vương Huyền Tề vương phi là Hạ thị con gái của Thận dương
hầu, bộ dáng không xuất sắc gì, nhìn qua khá nhu nhược, cũng không phải
nữ tử gia thế kiêu căng, chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn phu quân mình,
không hề nói chuyện với người ngoài. Vẻ ngoài Nhữ nam vương lưng hùm vai gấu, đôi mắt sắc quắc giống như con chim ưng, trên mặt cũng luôn luôn
cạo ngạo và lãnh đạm, nhìn qua chỉ cảm thấy hàn khí bức người. Từ nhỏ
hắn đã mất mẫu phi, lại không được phụ hoàng sủng ái, tâm địa lạnh lẽo
ngay thẳng, có tiếng khinh người, nhưng đối xử với Vương phi lại cực kì
thân thiết và yêu chiều, gần như đến nỗi ngoan ngoãn phục tùng luôn. Đó
là nguyên do bị người khác gọi đùa là “trượng phu sợ vợ”, cũng là một
Lưu Chu cuống quít che trước mặt tôi, quát lớn nói : ” To gan! Sao ngươi lại vô lễ như vậy ?”
Giương mắt thấy hắn nghiêng người dựa vào trên mỏm đá, trên người mặc y phục rộng thùng thình có hoa văn hình mây trắng, còn có một ống sáo
tím để ngang eo, vẻ mặt lười biếng thanh nhàn.
Hắn bị tôi đẩy cũng chẳng cáu , không cả đáp lời. Chỉ giật mình, nheo hai mắt lại, chợt giống như thấy ánh mặt trời cũng không thể thích ứng. Hắn nhìn tôi vài lần, ánh mắt bỗng nhiên lưu lại trên mặt đất., khóe
miệng hơi cười : “Lý Hậu Chủ từng có câu khen làn da trắng ngần của giai nhân là ‘ bàn tay nõn nà như ngọc’, lời nói quả không ngoa. Nhưng mà ta thấy chi bằng dùng từ ‘nõn nà mềm mại’ càng tuyệt diệu.”
Tôi cúi đầu, thấy đôi mắt hắn nhìn thẳng vào chân trần của tôi, mới
phát hiện vừa rồi bối rối quá đã quên đi hài, đôi chân trần trắng tuyết
đứng giữa vườn cỏ thơm xanh biếc, giống như hoa bạch liên đang nở rộ ,
bị hắn dò xét bình phẩm ngắm cảnh. Vừa thẹn vừa vội, gấp rút thả gấu váy xuống che hai chân. Từ xưa chân trần nữ tử cao quý, chỉ đêm động phòng
hoa chúc mới có thể cho phu quân nhìn thấy. Bây giờ lại bị người ngoài
thấy, bỗng nhiên xấu hổ, cực kì xấu hổ. Lại nghe hắn nói cợt nhả, trong
lòng sớm oán giận hắn, khom người nghiêm mặt nói : ” Xin vương gia tự
trọng.”
Lưu Chu kinh ngạc nhìn tôi, nhỏ giọng nói : ” Tiểu thư…”
Tôi cũng không thèm nhìn cô ấy, chỉ thản nhiên nói : ” Lưu Chu, bái kiến Thanh Hà vương đi.”
Lưu Chu bụng đầy nghi vấn, cũng không dám không tuân theo lời tôi, hành lễ một cái.
Thanh Hà vương mỉm cười : ” Nàng chưa thấy ta, sao biết ta là Thanh Hà ?”
Mỉm cười nhạt để duy trì khoảng cách, hỏi ngược lại : “Trong cung
ngoài Thanh Hà vương ra, thử hỏi ai có sáo không rời thân, ai có thể
uống được rượu Mân Côi của Tây Việt tiến cống, lại có ai được ở trong
cung vô phép thế này ? Chẳng thế thì sao lại đảm đương nổi hai chữ tự
tại chứ ?”
Hắn lộ vẻ mặt kinh ngạc : ” Tiểu vương thất lễ rồi.” Lập tức ngửa mặt lên trời, cười : ” Nàng là tân sủng của Hoàng huynh ?”
Cảm thấy ghét không chịu được, phóng túng không biết kiềm chế như vậy, lời nói thật lỗ mãng.
Lưu Chu biết tình thế xấu hổ, vội hỏi : ” Đây là Chân Uyển nghi.”
Hơi gật đầu, vẫn duy trì vẻ mặt khách sáo : ” Thần thiếp mạo phạm ,
mong Vương gia dừng trách.” Nếu không muốn dứt lời sẽ cùng hắn tốn nhiều nước bọt, hành lễ một cái nói : ” Hoàng thượng vẫn đang chờ thần thiếp, xin cáo từ trước.”
Hắn thấy tôi muốn đi, vội vàng dùng lực vùng vẫy, không biết say như thế nào mà dưới chân bất ổn lảo đảo vài bước.
Tôi nói với Lưu Chu : ” Đi gọi hai tên thái giám đến đỡ Vương gia đi nghỉ tạm đi , để làm tỉnh rượu.”
Ngay tức khắc, Lưu Chu gọi thái thám tới, mỗi người một bên đỡ lấy. Hắn khua tay, ánh mắt dừng trên người tôi : ” Nàng tên gì?”
Tôi ngẩn người, cảm thấy càng lúc càng xấu hổ giận dữ. Tôi đã là phi
tần của thiên tử, tất nhiên cũng chỉ có Huyền Lăng mới được hỏi khuê
danh tôi. Nói thẳng : ” Tiện danh sợ bẩn lỗ tai Vương gia. Vương gia say rồi, mau đi nghỉ đi.” Dứt lời, phất tay áo bỏ đi.
Mãi đến lúc đi được đoạn xa, mới nghiêm túc nói cho Lưu Chu : ”
Chuyện gặp người này hôm nay không được nói cho người khác biết, nếu
không ngay chết cũng không có chỗ chôn đâu.”
Lưu Chu chưa bao giờ thấy tôi có thần sắc như vậy, cuống quít gật đầu.
chú thích :
(1) Được trích trong bài thơ Trường Tương Tư của Lý Hậu Chủ.
(2) Được trích trong Bồ Tát Man của Lý Hậu Chủ