Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 126 : Tĩnh nhật ngọc sinh yên

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Thế lực của Hoa phi bùng dậy một lần nữa, tình thế Mi Trang và Tào

Cầm Mặc đang mạnh. Vào lúc mặt trời lặn, Huyền Lăng liên tiếp đến Nghi

Phù cung của tôi. Tuy rằng chàng sớm bảo trước, nhưng trong lòng khó

tránh khỏi có chút rầu rĩ không vui.



Ban ngày càng lúc càng trở nên dài. Sau giờ ngọ oi bức vô cùng, mặt

trời nắng gay gắt, ánh nắng chiếu lên gạch trên mặt đất sáng choang chói mắt, một chút gió cũng không có. Toàn bộ Nghi Phù cung đều đóng cửa kín mít, màn trúc buông xuống, tĩnh lặng mát mẻ, hận không thể đem thời

tiết nóng nực này tống hết ra ngoài cửa. Trước giường có mấy khối băng

lạnh, dần dần hòa tan, băng nổi khẽ đụng nhau, “Đinh linh” tiếng vang

nhỏ.



Mơ màng nghiêng người dựa trên sạp hóng mát, nửa tỉnh nửa mê. Dưới

thân là thanh ti chiếu tre, xúc tua làm lạnh. Tôi từ trong mộng cả kinh, lỗ chân lông trên người thoát ra một cỗ nhiệt nóng, xoay người vài cái, trên người chỉ mặc xiêm y đơn giản đã bị thấm mồ hôi, thấm ướt tóc,

dính bết ở bên tóc mai.



Bội nhi và Phẩm nhi ở hai bên dùng quạt quạt, gió nhẹ thổi đến. Liên tục thay đổi, một trận nóng một trận lạnh.



Con ngươi nửa khép thiếp ngủ đi. Tiếng ve từ xa vọng lại, khiến người buồn ngủ cũng không thể ngủ yên. Bực tức vỗ một cái lên chiếu, hàm hồ

nói: “Đi sai người đem những con ve này dán lại. Rồi bảo phủ nội vụ đem

chút băng mới đến.”



Cận Tịch đáp ứng một tiếng, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài.



Quay mặt vào trong ngủ, sau một lúc lâu cảm thấy được bên ngoài yên

tĩnh chút, cây quạt thổi tới làm gió mạnh hơn trước, cảm giác mát bao

lấy người. Mơ mơ màng màng “Ưhm” một tiếng nói: “Mát quá, quạt mạnh thêm chút đi.”



Phía bên kia nói khẽ: “Vâng.”



Nghe được là giọng của Huyền Lăng, bị dọa lập tức xoay người ngồi dậy.



Ngủ không được, trằn trọc, tóc mai có chút hơi buông loạn, vạt áo nửa tụt xuống, vài cái ngọc bích chuồn chuồn trên đầu cũng linh tinh rơi

rụng ở trên giường. Nghênh đón thánh giá bằng bộ dạng này thật mất mặt.

Nhưng Huyền Lăng chỉ mỉm cười: “Nghe nói hai ngày nay nàng ngủ không

ngon, cố ý quạt giúp nàng một chút để cho nàng ngủ.” Cưng chiều tôi như

vậy, cho dù sủng ái Mi Trang cùng Hoa phi, xem ra trong mắt chàng, tôi

vẫn là của báu không thể mất đi.



Nghĩ như vậy, trong lòng hơi hơi khoan khoái chút.



Muốn đứng dậy làm lễ, chàng đè lại không cho tôi đứng, nói: “Chỉ có 2 chúng ta, cần gì phải làm những nghi thức xã giao như vậy.”



Tôi nhìn xung quanh nói: “Bội nhi cùng Phẩm nhi đâu rồi? Sao lại để Hoàng Thượng quạt?”



“Trẫm thấy hai người đó cũng mệt rồi, sai họ lui xuống.”



Chàng ngồi xuống bên cạnh tôi, thuận tay bưng lên án kỷ bên giường

đặt một cái chén sứ liên hoa, bên trong là mật dưa ướp lạnh, lại cười

nói: “Xem nàng ngủ mà cả người đầy mồ hôi, uống một chút đi.” Tôi xưa

nay sợ nóng thích lạnh, lại không thích đồ ăn chua, cho nên bát ướp lạnh này ngày nào cũng thích ăn.



Chàng dùng thìa bạc nhẹ nhàng khuấy một vòng, vụn băng trong chén va

nhau kêu đinh đinh, hương ngọt mát rượi tỏa ra bốn phía. Chàng lấy một

miếng đưa đến môi ta : ” Trẫm bón cho nàng.”



Hơi hơi gật gật đầu xấu hổ, mở miệng, ngọt ngào trong miệng tan ra.

Huyền Lăng cũng nếm chút, chàng chỉ nếm một cái, nói : “Quá ngọt. Dùng

chút chua ngọt mới tốt.”



Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười nói: “Huyên Huyên có làm chút đồ ăn, Tứ lang muốn nếm thử không?” Nói xong kéo lê giầy đứng dậy lấy

cái lọ bạc tới.



Huyền Lăng cầm lên một viên mứt hoa quả hải đường nói: “Đây là cái gì?”



Tôi nói: “Tự Huyên Huyên làm đó, cũng không biết hợp khẩu vị của Tứ lang không.”


cũng quá mức thô tục. Duy có một câu ‘Khói phân trên đỉnh ba tầng lục,

kiếm đoạn mâu trung một tấc quang’ (1) mới miễn cưỡng dùng được.”



Tôi mềm nhẹ hôn lên mắt chàng, trầm thấp nói: “Huyên huyên không nghĩ chỉ muốn lấy sắc hầu quân thượng.”



Huyền Lăng thần sắc mê say : “Trẫm coi trọng chính là tình nàng.”



Giọng điệu càng phát ra mềm nhũn: “Tứ lang biết là được.”



Vòng xoắn ốc trên gương đồng điêu khắc hoa và chim, hình dáng hoa văn tựa như tình mặn nồng của cặp vợ chồng, mênh mang địa tinh công nhân

vật, là tây bên phía oanh oanh tấm sinh, cử án tề mi mạnh quang xà nhà

hồng, nhũ kim loại phi họa cũng không thể che hết đích tình suy nghĩ mạc mạc. Trong gương hai người ẩn tình, nhìn nhau không chán.



Chàng đặt lên bàn trang điểm chiếc quan tâm loa tử đại (2), “Huyên huyên, chân mày của nàng phai nhạt rồi.”



Tôi cười nhẹ: “Tứ lang muốn noi theo Trương Sưởng (3) sao? Vì Huyên Huyên mà vẽ sao?”



Huyền lăng chỉ mỉm cười, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú, như là đang làm

việc lớn quan trọng. Tay chàng cực kỳ thuần thục, nghiêm túc vẽ, nhìn

trong gương thì thấy, vẽ lông mày viễn sơn (4), hai lông mày uốn lượn mơ mơ hồ hồ.



Thật ra lông mày tôi nhỏ và dài ,trong lòng không khỏi vui sướng,

chìm đắm trong hạnh phúc vui mừng không tả được. Nhìn quanh hai bên, coi như cũng không sai.



Tôi khẽ cười nói: “Huyên huyên rất ít vẽ núi viễn sơn, chẳng ngờ cũng được xem .” Lấy một cái hoa cài đầu dán tại ấn đường ( giống Dương quý

phi ), hồng anh hạt châu khỏa mượt mà chắc nịch, đỏ sẫm như máu, nhẹ

nhàng một bên đầu, đó là trong suốt muốn thành màu hồng. Tôi nghịch ngợm cười: “Xem có được hay không?”



Chàng nhẹ nhàng hôn tôi : “Nàng luôn luôn đẹp nhất.”



Uyển chuyển liếc xéo chàng một cái: “Tứ lang vẽ mày xem ra rất thành thạo ?”



“Nàng thật là vật nhỏ già mồm.” Chàng không hề trả lời tôi, nâng cằm

tôi, nói nhỏ chỉ có tôi có thể nghe thấy : “Hai hàng lông mày vẽ chưa,

sao có thể liền lang ôm ấp (5)? Phải không?”



Tôi nhịn không được cười ra tiếng, đẩy chàng ra nói: “Sao Tứ lang lại nói như thế ?”



Chàng nhè nhẹ vỗ về lưng của tôi, nói: “Có đói bụng không? Kêu người đem bữa tối vào đây đi.”



Tôi khẽ cười nói: “Cũng được, dùng cơm xong chúng ta cùng đi thăm Mi tỷ tỷ có được không?”



Chàng sủng ái cườ i: “Nàng nói cái gì, trẫm đều theo ý nàng.”



—————————————-



Chú thích:



(1) khói phân trên đỉnh ba tầng lục, kiếm đoạn mâu trung một tấc

quang: xuất từ thôi giác 《 hữu tặng 》. Là để viết về một mĩ nhân khuynh

quốc.



(2) loa tử đại: là loại thuốc đen dùng để vẽ lông mày của phụ nữ thời xưa, sản xuất ở Ba Tư, nó trải qua chế tạo gia công.



(3) trương sưởng hoạ mi: 《 Hán Thư 》 Vân Trương Sưởng vì vợ mà vẽ

lông mày thành kiệt tác, được lưu vào thiên cổ. Thường để chỉ phu thê ân ái.



(4) núi viễn sơn : triệu Phi Yến muội triệu hợp đức sáng tạo ra loại

vẽ lông mày, lông mày như núi viễn sơn. Bởi vì đẹp nên được mọi người

thi nhau noi theo .



(5) hai hàng lông mày họa chưa, sao có thể liền lang ôm ấp: xuất từ 《 Tiên Tần Hán Ngụy Tấn Nam Bắc triều thi? Độc khúc ca 》: “Khi đó Phương

Huyên mới sinh, không lo cơm nước, hai hàng lông mày còn chưa vẽ, đã ôm

ấp phu quân.”