Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Chương 127 : Cô sinh lạnh
Ngày đăng: 20:31 18/04/20
Dùng xong bữa tối thì bầu trời đã tối đen, gió đêm từng trận, sao
chiếu đầy trời, hương sen hợp lòng người. Bên hồ trồng đầy cây cỏ tươi
tốt, từ hồng liệu, lô địch tới cây xương bồ đón gió ào ào cùng vài con
chim vui đùa ven hồ, sếu trắng chơi đùa ở giữa. Gió đêm từ từ thổi qua
mang theo cảm giác mát lạnh.
Đường tới Ngọc Nhuận không xa nên không đem theo nhiều người hầu.
Huyền Lăng cùng tôi dắt tay nhau bước chầm chậm tại hành lang mép nước,
đón gió hái hoa rồi nghịch cá, nói cười ríu rít.
Mới tiến vào trong viện đã nghe thấy một phòng oanh oanh yến yến, vô
cùng náo nhiệt. Theo lễ nghĩa lui ra phía sau hai bước rồi theo Huyền
Lăng đi vào. Hoàng hậu, Hoa phi, Thành phi cùng Hân quý tần, Tào tiệp dư đều đang ở đây cùng Mi Trang tỷ nói chuyện. Khi thấy Huyền Lăng đến
đây, tất cả đều vội vàng đứng dậy nghênh tiếp.
Huyền Lăng vội vàng đỡ Mi Trang tỷ đang sắp sửa đứng dậy và nói:
“Không phải đã dặn nàng không cần phải hành lễ sao?” Một tay thoáng đỡ
hoàng hậu: “Đứng lên đi.” Cười nói: “Hôm nay trùng hợp thật, hoàng hậu
cùng chư vị ái phi cũng ở đây hết.”
Hoàng hậu cười nói: “Thẩm Dung hoa có thai, thần thiếp thân là chủ
hậu cung nên phải quan tâm săn sóc hơn một chút cho đúng chức trách của
hoàng hậu chứ.”
Những phi tần khác cũng nói: “Thần thiếp cũng noi theo hoàng hậu.”
Huyền Lăng hài lòng gật đầu.
Ngoài tôi cùng với Hoa phi, Tào tiệp dư thì mấy người còn lại đều đã
lâu không thấy thánh giá. Đột nhiên thấy Huyền Lăng thì ánh mắt khó
tránh khỏi tha thiết nhìn chàng một cách chăm chú.
Hoa phi nhìn tôi rồi liếc mắt một cái, cười duyên một tiếng nói:
“Hoàng thượng dùng cơm chưa ạ? Trong cung thần thiếp có một đầu bếp mới
tới, nấu ăn rất ngon.”
Huyền Lăng thuận miệng nói: “Trẫm mới dùng bữa tối tại Hoa Sen quán. Để ngày khác đi.”
Hoa phi cười nhạt nói: “Nói vậy trong cung tiệp dư phải có đầu bếp rất giỏi nên mới giữ chân hoàng thượng được.”
Mi Trang sớm nhìn tôi gật đầu; hoàng hậu thần sắc vẫn vậy, hòa ái dễ gần; Tào tiệp dư làm như không nghe thấy; còn lại sắc mặt mọi người đều có nét không vui.
Hoa phi quả nhiên không chịu để yên, muốn đem tôi chấn chỉnh trước mặt mọi người đây mà!
Tôi mỉm cười: “Nước canh gà rừng từ cung Trung Tử của Hoa phi nương
nương đã làm cho hoàng thượng nhớ mãi không quên, hiện giờ lại có thêm
đầu bếp tốt nữa chẳng phải là muốn hoàng thượng mãi mãi thương nhớ nương nương sao?”
Quả nhiên lời này vừa nói ra, lực chú ý của mọi người đã chuyển tới
Hoa phi ngay tức thì, không hề để ý tới tôi, cùng ăn cơm 1 bữa có gì
quan trọng hơn chứ. Trong lòng hoàng thượng để ý đến ai thì người đó mới là kẻ bị nhóm phi tần lưu í và ghen tị trong hậu cung.
Hai gò má Hoa phi đỏ lên và cười một tiếng: “Hơn một tháng không gặp Tiệp dư mà Tiệp dư vẫn còn nhanh mồm nhanh miệng như xưa.”
Tôi hơi hơi cúi đầu, uyển chuyển nhìn về phía Huyền Lăng, thản nhiên
nhìn chàng nói: “Nương nương tác phong cũng vẫn giống trước kia.”
Hoa phi vừa muốn nói nữa nhưng Huyền Lăng đã sớm nhìn Hoa phi bằng
khuôn mặt cười nhạt một tiếng, đáy mặt lạnh lùng như tảng băng đảo qua
gương mặt xinh đẹp của Hoa phi: “Cô gái lanh lợi cơ trí, tuổi nhỏ ưa nói đùa đó mà Hoa phi cũng muốn tranh cãi sao?”
Hoa phi chạm đến ánh mắt Huyền Lăng không khỏi sợ hãi, nhưng trong
phút chốc đã lại mỉm cười nói: “Thần thiếp cũng cực kỳ thích tiệp dư
lanh lợi, cho nên mới cùng muội ấy vui đùa vài câu thôi.”
Huyền Lăng liếc nhìn cô ta một cái, nhan sắc dịu lại nói: “Hoa phi
quả nhiên đã bầu bạn cùng trẫm nhiều năm, rất hiểu rõ tâm tư của trẫm.”
Trong khi nói chuyện, cung nữ của Ngọc Nhuận đường bưng dưa và trái cây đi tới, mọi người cùng nhau chuyện phiếm rất lâu.
※※※※※
Thường thì vào buổi tối, thần trí của Huyền Lăng rất tốt, thấy hoàng
hậu ở bên ân cần uyển chuyển, không đành lòng chiếm mất tiện nghi của
Thượng…” Huyền Lăng nhìn về phía tôi, khẩu khí lạnh lẽo như băng tuyết:
“Ai dám cầu tình, coi như là đồng lõa.”
Mi Trang trước được sủng ái đã khiến mọi người không vừa mắt, thấy tỷ ấy gặp chuyện không may thì vui sướng còn chưa kịp, hiện tại Huyền Lăng nói lời này, càng không ai muốn cầu xin giúp tỷ ấy. Tôi thấy mắt tỷ ấy
đầy vẻ thê lương, không kiềm chế được nữa, vừa muốn thanh minh thì tay
đã bị tay áo rộng thùng thình của Mi Trang che khuất. Bàn tay băng lãnh
trắng mịn của tỷ ấy ngăn lại tay của tôi. Tôi biết tỷ ấy không muốn tôi
giải quyết. Vả lại sẽ liên lụy chính mình, lúc ấy thì đến cơ hội cứu đỡ
cho tỷ ấy cũng sẽ chẳng còn.
Tần Phương nghi lườm tôi một cái nói: “Hoàng Thượng. Chân tiệp dư từ
xưa đã cùng Thẩm Dung hoa thân thiết, không biết chuyện tình hôm nay…”
Huyền Lăng hét to một tiếng, trợn mắt nhìn cô ta: “Câm mồm!” Tần phương nghi lập tức sợ tới mức không dám nói gì nữa.
Đúng là ngu xuẩn. Trong tình huống này lại còn muốn bỏ đá xuống
giếng, chỉ biết thêm dầu vào lửa để cho Huyền Lăng giận lây sang cả cô
ta.
Mọi người thấy thế cuống quít đồng loạt quỳ xuống xin Huyền Lăng bớt giận.
Chỉ thấy chàng hít thở chậm rãi, ánh mắt dừng lại trên người Mi
Trang. Đành phải nghiêng đầu nhìn lại, trong điện sáng ngời như ban
ngày, trên búi tóc Mi Trang là cây trâm chi vàng ròng như ý thái hậu ban tặng kia, khi ánh sáng chiếu vào lại càng chói mắt sáng lạn.
Không kịp để cho Mi Trang tháo bỏ trâm để thỉnh tội, Huyền Lăng đã
đích thân gạt xuống cây trâm vàng ròng như ý ném trên mặt đất, cây trâm
rơi ở trên mặt đất lót gạch vàng tạo nên tiếng leng keng dưới ánh nến
còn lóe ra trong veo mà lạnh lùng chói mắt quang mang. Huyền Lăng quát:
“Đã lừa gạt trẫm cùng thái hậu mà ngươi còn dám huênh hoang mang theo
này cây trâm này sao!” Lần này sức cực nhanh, Mi Trang né tránh không
kịp, cũng không dám né tránh, búi tóc xổ ra, tóc đen tán loạn như cỏ
bay, nổi bật trên gương mặt trắng như tuyết mà cứng còng như gỗ của tỷ
ấy.
Hoàng hậu cực lực khuyên giải: “Hoàng Thượng muốn trách móc Thẩm Dung hoa, thần thiếp cũng không dám can, nhưng xin Hoàng Thượng bảo trọng
long thể, điều đó quan trọng hơn.”
Huyền Lăng yên hít một hơi thật sâu để dịu đi một chút, nói với Mi
Trang: “Trẫm luôn coi trọng ngươi, ai ngờ ngươi lại không chịu an phận,
giả bộ có thai để tranh sủng, thật làm trẫm thất vọng tột cùng.”
Mi Trang cũng không dám thanh minh, chỉ chảy nước mắt lặp lại dập đầu mà nói: “Oan cho thần thiếp” .
Tôi không thể kiềm được, bị oan là chuyện nhỏ, sợ nhất là Huyền Lăng
dưới cơn giận dữ mà ban tội chết cho Mi Trang. Không! Tôi không thể trơ
mắt xem Mi Trang gặp chuyện không hay.
Tôi chắn trước người Mi Trang, rơi lệ khóc nói: “Hoàng Thượng không
cho thần thiếp cầu xin hộ tỷ tỷ, thần thiếp cũng không dám nghịch ý
người. Chỉ là xin Hoàng Thượng hãy suy nghĩ kĩ, Thẩm Dung hoa cho dù có
sai lầm lớn nhưng vẫn xin Hoàng Thượng niệm tình ngày xưa tỷ tỷ tận tâm
săn sóc Hoàng Thượng. Thần thiếp ngày đó cùng Dung hoa tỷ tỷ tiến cung,
tính tình Dung hoa thế nào thần thiếp hiểu rất rõ ràng. Cho dù Dung hoa
hôm nay có quá cũng xin Hoàng Thượng cho Dung hoa cơ hội hối cải để làm
lại từ đầu. Huống chi trước mắt Thẩm Dung hoa tuy đã khiến Hoàng Thượng
tức giận, nhưng nếu có một ngày Hoàng Thượng nhớ đến đã ưu đãi Dung hoa, lúc đó lại khó còn có thể gặp lại ngọc quý thì Hoàng Thượng làm sao mà
chịu nổi!” Dứt lời, trán tôi đã dính trên nền gạch lạnh lẽo, không dám
ngẩng đầu lên.
Hoàng hậu cũng thổn thức nói: “Chân tiệp dư nói cũng có lý. Thẩm Dung hoa hôm nay cũng chỉ vì quá muốn có con nối dòng thôi, mong Hoàng
Thượng niệm tình.”
Không biết có phải tôi cvà hoàng hậu nói đã tác động đến Huyền Lăng
hay không mà chàng yên lặng, một lúc lâu sau mới hạ lệnh: “Trầm thị, lời nói và việc làm vô phép, giáng xuống làm Thường tại, giam cầm tại Ngọc
Nhuận đường, trẫm lệnh không cho bất cứ kẻ nào được tới thăm hỏi.”
Tôi thở ra một hơi. Không tệ, chỉ cần giữ được tính mạng, nhất định sẽ có ngày trở mình.
Lý Trưởng thăm dò hỏi: ” XinHoàng Thượng cho nô tài biết, Lưu Bổn và cung nữ tên Phục Linh kia…”
“Bắt sống Lưu Bổn để làm bằng chứng. Còn cung nữ kia…” Ánh mắt của chàng lạnh đến rùng mình, tóe ra một chữ: “Giết.”