Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Chương 22 : Tịch nhan
Ngày đăng: 20:31 18/04/20
Và thế là tiếng ca của Lăng Dung cứ vang lên hàng đêm tại Nam Huân điện.
Bất kể là ai thị tẩm, tiếng ca của Lăng Dung vẫn phá mây xuyên trăng vang lên giữa Thái Bình hành cung như cũ.
Huyền Lăng không phải không sủng ái muội ấy, nhưng cũng không phải là sủng ái quá mức. Dựa theo quy chế của sủng tần phi thì theo lệ sau khi thị tẩm
mới được tấn phong. Hồi đó so với tôi, Mi Trang và Thuần Nhi thì phân vị của Lăng Dung vẫn là thấp nhất. Hiện giờ đã là lục phẩm mỹ nhân, Mi
Trang thì đã bị truất xuống làm thường tại, Thuần Nhi cũng làm thường
tại nên địa vị của Lăng Dung chỉ dưới tôi mà thôi.
Lăng Dung được tấn phong đương nhiên tôi rất vui mừng. Nhưng mà trong sự vui mừng không hiểu sao tôi vẫn có một tia mất mát và khó chịu, không hề
giống lúc thật sự vui mừng khi Mi Trang thừa sủng.
Có lẽ, chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy bức họa cánh quạ kia – màu hoa thua kém màu chim quạ, lại còn mang hào quang ánh sáng mặt trời tới. Như vậy cảm thấy hơi có hối hận và hâm mộ…
Nó khiến cho tôi hạ quyết tâm nâng đỡ Lăng Dung, nhưng tâm lý của tôi vẫn còn chút khúc mắc.
Có thể là trong thâm cung như vậy, đồng thời thân thế tình cảnh của Lăng
Dung như vậy, hối tiếc cũng là thấu tình đạt lý. Tôi không khỏi tự giễu
chính mình vì tôi chẳng phải là người khoan dung rộng lượng, đối với
Lăng Dung tình thân như tỷ muội vậy mà còn ngờ vực vô căn cứ. Chân Huyên à Chân Huyên, chẳng lẽ mi đã quên những ngày thân thiết ở trong Chân
phủ sao?
Bỗng dưng tôi thoáng có chút thoải mái.
Việc Lăng Dung thừa sủng khiến muội ấy ở trong mắt mọi người càng giống Diệu Âm nương tử thứ hai, xuất thân thấp hèn, dung mạo thanh lệ, nhờ giọng
hát mà được sủng ái. Nhưng Lăng Dung dịu dàng im lặng, không chỉ có sự
mềm mại vốn có, mà đối đãi với chư phi cũng cẩn thận, không có chút xíu
kiêu căng Diệu Âm nương tử của ngày xưa. Không chỉ có hoàng hậu hài lòng với muội ấy, ngay cả Huyền Lăng cũng khen ngợi sự hòa thuận này.
Lăng Dung đối với tôi vẫn tốt như trước, nói đúng ra còn có phần tốt hơn.
Mỗi ngày sau khi từ chỗ hoàng hậu thỉnh an trở về đều nhất định đến Hoa
Sen quán của tôi ngồi chơi, thái độ thân mật hoà thuận.
Đối với sự sủng hạnh của Huyền Lăng, Lăng Dung xem ra không thể đến giống
như cá gặp nước mà luôn luôn có bộ dáng nhút nhát, thật cẩn thận ứng
đối, làm người khác sinh lòng thương tiếc.
Lăng Dung từng hai mắt đẫm lệ, giữ lấy ống tay áo của tôi mà hỏi: “Tỷ tỷ ghét Lăng Dung sao? Lăng Dung không cố ý tranh sủng.”
Tôi dừng tay không chỉnh nhánh hoa trong bình nữa, chỉ mỉm cười nhìn về
phía muội ấy: “Sao có thể thế được? Muội có được ngày hôm nay ta vui
mừng còn không kịp. Là ta đã dốc hết sức thúc đẩy, sao ta lại có ý trách móc chứ.”
Lăng Dung nức nở, ánh mắt khẩn thiết: “Nếu như tỷ tỷ có chút không vui, Lăng Dung nhất định sẽ không gặp lại Hoàng Thượng nữa.”
Tôi vốn muốn im lặng mà muội ấy lại nói ngược như vậy thật làm cho tôi càng không thể nói gì nữa mà chỉ cười trừ: “Đừng nói như vậy, giống tiểu hài tử giận dỗi quá. Nói như thế nào ta cũng gần như bà mối, sao tân nương
lại vì bà mối mà không muốn gặp mặt chú rể chứ.”
Lăng Dung mới nín khóc đã mỉm cười, tinh thần tỉnh táo: “Tỷ tỷ sao lại đùa
cợt muội, chỉ cần tỷ tỷ không trách muội thì tốt rồi.” Khi muội ấy nói
chuyện, vòng eo khẽ nhúc nhích, trên đầu lộ ra trâm ngọc thúy minh châu
cùng chuỗi ngọc hoàng kim theo động tác vẽ ra một loại ánh hoa lệ như
sương mai nắng sớm trên mái tóc mây đen tuyền.
Tôi chỉ mỉm cười, dạy muội ấy cách cắm hoa vào bình thế nào cho đẹp mắt nhất.
Trong lòng thầm nghĩ, Huyền Lăng sủng ái Lăng Dung đích thật là không sai.
Phòng của Lăng Dung đang ở tự nhiên dời xa chỗ cũ, chuyển đến Phồn Anh
các tinh xảo bên nguyệt hồ, được ban thêm nhiều cung nữ thái giám, đã
nhiều lại càng nhiều hơn. Có Lăng Dung được sủng ái, lại có hoàng hậu âm thầm tương trợ, Hoa phi tuy hận nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không thể nề hà, đối với tôi, cô ta lại càng thêm ba phần kiêng kị. Cuối cùng tôi cũng an tâm hơn phần nào, một lòng trù tính vì Mi Trang.
Ngày ngày duy trì được trạng thái gió êm sóng lặng về bên ngoài, trước sau như một địa quá tiếp xuống.
Từ khi Lăng Dung được sủng ái, tiếng ca động lòng người của muội ấy được
Huyền Lăng nhiệt tình yêu thích với múa hát, vì thế dạ yến cuồng hoan
liền thường thường được cử hành trong hành cung, mà thời gian yến hội
cũng đều ở Phồn Anh các của Lăng Dung.
Từ khi tiến cung cho tới nay bản thân tôi chưa bao giờ thấy Huyền Lăng
thích mở tiệc ca múa vui vẻ như vậy nên không khỏi có vài phần nghi
hoặc. Nhưng mà nghe hoàng hậu nói rằng Huyền Lăng cũng đã từng rất thích loại ca múa vui vẻ này, chỉ là từ khi Thuần Nguyên hoàng hậu đi về cõi
tiên hậu thì rất ít náo nhiệt như vậy.
Hoàng hậu thấy chuyện Lăng Dung khiến cho Huyền Lăng tươi cười và sung sướng
nên không có ý kiến, trong lúc nói chuyện thần sắc đều nhu hòa, rũ rèm
mắt xuống, lông mi dài như quạ sợ phi cánh trước mắt được bao phủ bóng
mờ, chỉ chuyên tâm đùa giỡn một con mèo ngũ thể tên là “Tùng Tử” đang
ôm. Con ly miêu này là vật phẩm cống tiến, đồng thời là động vật quý
hiếm, có năm màu, màu sắc và hoa văn đều đều, lông mao lại càng mịn màng như loại vải sa tanh tốt nhất. Trên mặt hoa văn bụi đen đan xen, hoa
văn rất giống hoa văn trên mặt lão hổ, đôi mắt xanh sáng ngờ có thần .
Con mèo đã được nuôi dạy nên cực kỳ thuần tính, hoàng hậu rất thích nó,
có câu nói : “Hổ hình miêu tính, một mình nắm lấy lòng người”, trừ khi
ăn ngủ còn lại hầu như lúc nào cũng ôm vào trong ngực.
Hoàng hậu mềm mại mười ngón trời xanh bạch như liên giáp nhiễm liền tiên diễm ửng đỏ, giống như tỉ mỉ miêu tả một điểm son trên môi, ra ngoài tại con mèo màu lông gian hết sức bắt mắt. Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi rồi nói:
“Muội qua đây ôm Tùng Tử đi, nó ngoan cực kỳ.” Tôi cười có chút do dự,
Tôi nghiêm mặt nói: “Nếu đúng như lời vương gia nói thì lục vương phi tương lai sẽ là người rất may mắn. Tần thiếp nhất định sẽ chúc phúc.” Nói rồi hơi ngừng một chút: “Hôm nay lời nói Vương gia với tần thiếp thật có
ích. Tần thiếp sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, u buồn như có như không, nháy mắt, giống như gió bỗng nhiên nổi lên, giống uyên ương
cuối thu ngói trên một tầng tuyết giống như lãnh sương, dẫn theo loại
không cách nào hình dung, khiến tinh thần chán nản: “Tiệp dư không cần
đa tạ. Kỳ thật Huyền Thanh là người ngoài cuộc, cũng không cần nhiều
lời. Chỉ là — không hy vọng hoàng huynh quá mức sủng ái Tiệp dư mà làm
cho Tiệp dư có một ngày theo gót mẫu phi của Thanh, làm bạn với Đăng
Thanh Cổ Phật. Ánh mắt của hắn, giống như nhìn ra chỗ rất xa, bóng dáng
hơi hơi giống nước gợn dập dờn di chuyển.
Tôi không nói lời an ủi. Đột nhiên bị hắn đánh trúng nỗi khổ sâu trong lòng nên cả người giật nảy mình chợt lạnh… hóa ra, việc này có nhiều phức
tạp. Thư quý phi hình như không phải là tự nguyện xuất gia. Cho dù người bị đế vương hết mực sủng ái, sau khi sinh hắn cũng không giữ được an
toàn.
Cung đình nữ tử đấu tranh, mặc kệ từng được ân sủng nhiều hay ít thì vẫn là
một khi định vinh nhục như cũ, thắng làm vua thua làm giặc.
Nhưng mà chuyện xưa, biết được nhiều với tôi cũng chẳng có ích gì.
Tôi đến gần một bước, nói khẽ: “Vương gia. Nếu như niềm thương nhớ quá độ,
Thư thái phi biết chỉ sợ ở trước phật cũng không có thể an tâm. Thỉnh
nhớ thái phi chi tâm.”
Ánh trăng chiếu xạ trên tay áo Huyền Thanh, xao động phản lên ra một loại ánh sáng long lanh sáng bóng.
Hắn lặng im, tôi cũng lặng im. Phong thanh tại lá cây gian vô bắt xuyên qua, ròng ròng lọt vào tai.
Nháy mắt nhìn đối lập nhau. Bỗng nhiên nhớ tới đã từng thấy cụm từ “Ôn nhuận như ngọc”. Không sai, đó là “Ôn nhuận như ngọc” . Chỉ như thế trong
nháy mắt, tôi đã cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn sang nơi khác. Trên
đài gió mát nhẹ thổi, tóc mai bị thổi nhè nhẹ tung bay, cũng đem thanh
sam màu xanh của hắn thổi trúng hơi hơi rung động. Không khí ướt át hôm
qua an ủi mát rượi da thịt, hắn từ từ nhấm nuốt thâm ý trong lời của
hắn, thật lâu sau, hắn khẩu khí chậm chạp như sương mù sương: “Tịch nhan chỉ nở một đêm… giống như không thể trông thấy chuyện tình của người
trần.”
Nội tâm có phần kinh động, ẩn ẩn bất an. Ngân tuyến thêu liên hoa tay áo có chút lành lạnh, tôi nói không ra lời. Không phải chuyện xưa cung đình
nào tôi đều biết. Nhưng mà chuyện tình của Thư quý phi cùng tiên đế mọi
người đều biết, bất chấp cả thiên hạ để làm chuyện xấu, tình yêu cũng là thương cảm mà kiên trì đi.
Không biết tình cảm của Huyền Lăng với tôi có thể giống như của tiên đế với Thư quý phi không.
Ngẩng đầu thấy ánh trăng chếch đi vào phần về hướng tây, tôi nhấc mép váy cáo từ: “Bỏ đi rất lâu chỉ sợ cung nữ đã ở tìm kiếm, cáo từ.”
Đi được hai bước, tôi nghe hắn nói: “Lần trước đường đột với Tiệp dư,
Thanh đặc biệt tạ lỗi.” Giọng của hắn dần dần hạ thấp xuống: “Ngày sinh
nhật Ôn Nghi cũng là ngày mười năm trước mẫu phi xuất cung. Thanh nhất
thời hành vi phóng đãng không thể tự chủ, thất lễ.”
Trong lòng tôi có mơ hồ nhè nhẹ ấm áp, quay đầu mỉm cười: “Không biết vương
gia nói chuyện là hôm nào, tần thiếp đã không nhớ rõ.”
Hắn nghe vậy hơi sững sờ, mỉm cười dưới ánh trăng dần dần vui vẻ: “Vậy Thanh cũng không nhớ rõ.”
Màu cây dương kéo dài chiếc váy dài như mây trôi nhẹ nhàng phất qua mê mẩn bậc thềm ngọc. Tôi đạp đầy đất nhè nhẹ ánh trăng từ từ xuống đài, phía
sau hắn hơi ưu thương ngầm đọc thơ, không biết ngâm nga tôi, vẫn lại là
tại tưởng niệm của hắn.
“
※※※※※
“Bạch lộ nhu này tịch nhan lệ, hoa nhân thủy quang thêm u hương, nghi thị
nhược nhân hề hàm tình thê, tịch nhan hoa hề phương phức phức, bạc mộ
hôn ám tổng mông lung, như hà khuy đắc hề chân diện mục.”
※※※※※
Tịch nhan, đó là loại hoa mỹ lệ ưu thương.
Nó đau đớn vào ban đêm, giống như lòng tôi vậy.
Tôi cúi đầu thở dài, dưới cái nóng mùa hè tôi qua nhanh thật, đảo mắt đã tới mùa thu rồi.
—————————————-
Chú thích:
(1) “Đồng hoa ngàn dặm đường, suốt sớm mai ngữ không thôi” : xuất từ 《 nửa đêm ca 》. Hình dung giữa tình nhân ân ái cùng thân mật.
(2) tịch nhan: kỳ thật là hoa hồ lô, mọc ở góc tường, đêm nở sáng tàn, truyền thuyết là hoa bạc mệnh.
(3) xuất từ tử thị bộ phận 《 nguyên thị ngữ vật của Bạch cư dị