Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 25 : Hợp mật hương

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Ba ngày sau công

chúa Ôn Nghi đã có kết quả. Chưởng quản kho nguyên liệu ở Ngự thiện

phòng làm bánh là Tiểu Đường ra mặt nhận tội nói bản thân nhất thời lơ

là trộn lẫn hai loại bột làm cho công chúa không khỏe.



Tin tức truyền đến

khi tôi đang cùng Lăng Dung thêu tơ lụa trắng như tuyết trên bức song

diệu thêu bằng đàn hương. Tấm song diện thêu chú trọng nhất sự thành

thạo của mũi kim và người có nhãn lực tỉ mỉ, muốn giấu ngàn vạn đầu sợi

trong bức tranh thêu e rằng không được, thừa mũi kim, thiếu một kim,

nghiêng một mũi kim thì bức tranh sẽ bị biến dạng hoặc biến sắc.



Thêu là một bức

tranh mùa xuân, có trăm loại sắc xanh dần dần muốn say mê hai mắt con

người, đầu hơi say xe. Qua bức mành xuyên thấu xanh nhạt, có màu ngọc

bích rơi xuống đất. Cận Tịch ngoài mành mang theo cung nữ ở loại vải

hoa mà Nội vụ phủ đưa tới, giống như những bướm trắng đang đậu trên bong hoa chớp chớp động, ánh sáng hợp tan, như muốn ngưng tụ buổi sáng mùa

hè.



Tôi cảm thấy mỏi cổ rồi đứng lên, uống một ngụm nước hương nhu nói : “Muội thấy thế nào ?”



Lăng Dung chăm chỉ thêu mặt trời, khóe miệng cười nhạt : “Lúc này Hoa phi nói trùng hợp đấy !”



Tôi nhẹ cười : “Muội lại thích nói chuyện lòng vòng rồi.”.”



Lăng Dung buông chỉ

xuống, hé miệng nói : “Dạ. Tuân mệnh tỷ tỷ.” Rồi chậm rãi nói : “Hoàng

Thượng muốn điều tra, Tiểu Đường ra tự thú, có thể có người không muốn

Hoàng thượng tiếp tục điều tra nên cho người thế mạng.” Nhưng cô ấy nghi ngờ : “Nhưng … Hoàng thượng lại xem thường tội Tiểu Đường, đánh chết

rồi.”



Tôi nâng nước hương

nhu trong tay lên, nhìn bóng dáng cung nữ ngoài mành bận rộn, thản nhiên nói : “Đương nhiên muốn đánh chết, nếu tiếp tục điều tra thì cung đình

lại gièm pha, đến tai thái hậu, chỉ sợ hoàng gia trong mắt thần dân lại

mất đi uy nghi.” Tôi nhẹ nhàng nhấm nuốt hương nhu trong miệng, từ từ

nói : “Chúng ta đều rõ ngọn nguồn thì sao hoàng thượng có thể không rõ.

Chỉ là tạm thời không động chạm đến cô ta thôi.”



Thấy Lăng Dung đang

mê mang khó hiểu, liền duỗi ngón tay đâm kim vào phía nam hướng vải,

Lăng Dung lập tức hiểu ý, thấp giọng thở dài : “Hoàng thượng thân là

thiên tử mà lại cũng có nhiều bất đắc dĩ.”



Tôi cuộn tròn chỉ,

chải ít tóc mai, nói từng chữ một : “Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu. Ta

chỉ chờ Mộ Dung thị này ăn cháo đá bát thôi.”



Trong khoảnh khắc Lăng Dung im lặng, lấy một quả bồ đào đưa lên miệng, nói :” Lăng Dung cảm thấy tỷ tỷ khổ cực.”



Tôi nói : “Vinh hoa ân sủng là nơi đầu ngọn gió có thể nào không vất vả chứ.”



Lăng Dung vỗ tay một

cái, cười nói :”Nhưng Hoàng thượng đối xử với tỷ rất tốt đã nhiều ngày

rồi.” Cô ấy yên lặng một chút : “Thật ra Hoàng thượng đối với tỷ rất rất tốt mà.”



Câu này lọt vào tai, làm tôi nhớ tới buổi chiều ngày hôm trước khi chơi cùng Huyền Lăng.



Chàng để tôi kề lên

đầu gối cùng ăn chung củ ấu trắng tinh, tóc mai lẫn lộn, hai người nói

chuyện rôm rả, quang cảnh kiều diễm biết bao.



Tôi dán vào lỗ tai mềm của chàng mà nói : “Vì sao tứ lang tin tưởng Huyên Huyên trong sạch ?”



Chàng bóc củ ấu, chắc chưa quen việc này nên hơi vất vả, thịt củ trắng tuyết loang lổ không

được sạch sẽ cho lắm. Chàng nói : “Ta là tứ lang của Huyên Huyên, thân

là phu quân trẫm sao lại không tin nàng cơ chứ?”



Trong lòng cảm thấy

ấm áp lạ thường, giả vờ sẵng giọng : “Chỉ vì lý do này thôi ư? Chẳng

trách các phi tần khác nói tứ lang thiên vị thần thiếp, xem ra là thật.”



Chàng đặt củ ấu

xuống, nói thành thật :” Huyền Huyên không làm chuyện như vậy.” Nói

xong, cầm tay tôi nói : “Vậy nàng thử đào tim trẫm xem, xem thiên vị

nàng hay thiên vị người ngoài?”



Mặt tôi đỏ ửng, xì một hơi nói : “Là nhất quốc chi quân mà nói chuyện không nặng không nhẹ, chả buồn cười chút nào.”



Chàng chỉ cười không nói, bóc vỏ củ ấu hoàn chỉnh rồi đưa lên miệng tôi, nói : “Có ăn không?”



Tôi cau mày miễn

cưỡng nuốt nguyên củ ấu vào miệng :” Chát quá, chàng lột chẳng được sạch sẽ gì cả. Tay tứ lang cầm càn khôn(trời đất), đâu quen làm những việc

này. Một củ ấu nho nhỏ này cứ giao cho Huyên Huyên xử trí là được.” Nói

xong liền bóc vài miếng củ ấu trơn bóng, đặt trong tay chàng. Chàng cười nói :”Thơm ngọt giòn, sảng khoái lạ thường. Nàng cũng khéo tay thật.”



Tôi mỉm cười : “Đây là củ ấu Giang Nam, non giòn thơm ngát. Điều đó hiển nhiên mà.”



Khi nói chuyện, Huyền Lăng lại ăn mấy miếng, từ từ nhắm mắt : “Loại củ ấu này vị thanh mà

không ngấy, giống như tiếng đàn của nàng vậy.”



Tôi xì cười ra riếng : “Lòng tham không đáy, được voi đòi tiên. Cổ nhân nói đích thực không

sai mà. Lột củ ấu cho chàng, chàng lại muốn thiếp đánh đàn nhảy múa.”



Chàng cũng không nhịn được đành mỉm cười : “Múa làm cái gì? Bỗng dưng trẫm đang suy nghĩ một

chút nàng đã không cho rồi. Rồi nói tiếp : “Nàng muốn múa trẫm cũng

không cho phép, nhảy xong toàn thân đầy mồ hôi rất khó chịu.”



Tôi “a” một tiếng nói : “Người khác là thanh cao thoát tục, hiển nhiên lạnh không có mồ hôi,

Hoàng thượng lại chế nhạo thần thiếp là người có mồ hôi như nước.” Cố ý

xoay người đi không thèm để ý đến chàng, mặc kệ chàng lừa dỗ dành, mới

quay lại cười với chàng một cái.



Tôi hồi tưởng lại,

bỗng nhiên cảm thấy lúc này không nên lặng lẽ hồi tưởng, dù sao vẫn

nên nói chút gì mới đúng, bằng không cũng nên khen Lăng Dung một câu

tương tự. Vì thế cũng cười nói : “Hoàng thượng đối với muội muội cũng

tốt.”



Bỗng nhiên Lăng Dung lộ thần khí bi thương, hoảng hốt thì hình thêu trăm loại sắc hoa đến
tím, chiếc án kỉ trước giường có đặt bình hoa được cắm mấy nhành hoa

thưa thớt, không hề xa hoa. Từ trong tay áo tôi lấy ra chiếc hộp nạm

vàng nho nhỏ, trịnh trọng nói : “Xin tỷ tỷ nhận lấy vật này.”



Tào Tiệp dư thấy tôi

trịnh trọng như vậy cũng hơi giật mình, nói :” Muội muội làm cái gì

vậy?” Tiện tay ấn tôi ngồi xuống, tiếp nhận hộp, mở ra. Thần sắc của cô

ta khi mở ra khoảnh khắc biến thành kinh dị không thể tin tưởng, nói :

“Vật quý trọng như vậy, ta tuyệt đối không thể nhận. Muội muội nên mang

về đi.”



Tôi kiên quyết nói : “Muội muội vốn có lời xin tỷ tỷ. Tỷ tỷ nói như vậy, chẳng phải cự tuyệt muội muội sao?”



Tào tiệp dư cẩn thận đặt chiếc hộp xuống, nhu hòa nói :” Muội muội có việc gì cứ nói, tỷ tỷ không chối từ đâu.”



Tôi thu hồi nụ cười,

ngầm khóc không ra tiếng : “Hoa phi nương nương cao quý thanh lịch,

trong lòng muội muội khâm phục cực kì, chỉ là không biết sao lại đắc tội với nương nương, rốt cuộc để nương nương hiểu lầm muội, khiến muội muội không thể nào thân cận với nương nương tao nhã.” Dứt lời, nức nở khóc

lên : “Một mình muội muội ở nơi thâm cung đau khổ vạn phần. Bây giờ Thẩm Thường tại bị giam cầm, muội muội càng lẻ loi. Mong rằng tỷ tỷ rủ lòng

thương xót.”



Tào Tiệp dư vẻ mặt

kinh dị, an ủi : “Muội muội sao lại nói thế. Muội muội được Hoàng thượng sủng ái, lại cùng An mỹ nhân tình đồng tỷ muội, sao nói ra lời này.”



Tôi rơi lệ nói :

“Muội muội nào được sủng ái, chỉ là Hoàng thượng thấy mới lạ nên tới đôi ngày, sợ là không được mấy ngày lại muốn để sang một bên, An muội muội

là người không lanh lợi. Mắt thấy Hoàng thượng ngày càng sủng ái cô ấy,

không biết tương lai thân muội muội bị đẩy đến chỗ nào nữa.”



Tào Tiệp dư nghe xong đôi mắt cũng đỏ, giận dữ nói : “Lời nói này của muội muội làm ta thật

đau lòng, chẳng phải tỷ tỷ cũng đang trong tình trạng này sao? Tuy còn

có đứa con, nhưng cũng chỉ là công chúa, không làm được chuyện gì lớn.”



Tôi vội hỏi : “Hoa

phi cực kì tín nhiệm tỷ, mong rằng tỷ tỷ ở trước mặt nương nương nói tốt vài câu, nếu một ngày nào đó có thể được nương nương quan tâm, muội

muội đã cảm kích rồi.” Nói xong, cầm lấy khăn tay lặng lẽ lau nước mắt.



Tào Tiệp dư khuyên

giải an ủi tôi một lúc, nói : “Nguyện vọng của muội muội, nương nương sẽ tự hiểu.Chi là lễ vật này vẫn mang về đi, tỷ tỷ sẽ cố gắng hòa giải ở

trước mặt nương nương.”



Tôi khóc không ra

tiếng : “Nếu như thế muội muội vì nương nương và tỷ tỷ cùng ra sức

khuyển mã( kẻ dưới tự xưng với bề trên).” Liền mở chiếc hộp đặt trước

mặt Tào Tiệp dư : “Chiếc hộp mật hợp hương là hoàng thượng ban tặng,

nghe nói là cống phẩm của Nam Chiếu, tổng cộng chỉ có 1 hộp duy nhất.

Mong tỷ tỷ không chê, nhận lấy đi.”



Tào Tiệp dư vội hỏi : “Vật này quý giá quá. Muội muội như vậy không duyên cớ tặng người chỉ sợ người ngoài biết lại không tốt.”



Tôi mỉm cười : “Nếu

tỷ tỷ chịu giúp tôi thì đã quý giá rồi, sao muội lại tiếc rẻ chiếc hộp

hương liệu chứ. Huống chi đây là Hoàng thượng lén thưởng cho muội, chưa

từng ghi chép.” Ngừng một chút rồi nói : “Hương mật hợp nhẹ nhàng kín

đáo, dính trên quần áo sẽ kéo dài, hương liệu xuất chúng. Muội muộ phúc

bạc, tỷ tỷ xin vui lòng nhận cho.” Tôi lại bổ sung một câu : “Cũng đừng

bảo người ngoài biết mới tốt.”



Trải qua từ chối, Tào Tiệp dư cũng mỉm cười nhận, đặt trên bàn trang điểm. Lại hàn huyên rất lâu, tôi mới đứng dậy cáo từ.



Trở về Oánh tâm

đường, giơ tay áo vừa ngửi, hương mập hợp dính trên người như có như

không, chỉ là hương thơm thoang thoảng, không để ý cũng không dễ gì phát hiện ra, không khỏi mỉm cười nơi khóe miệng.



Tiểu Liên Tử đi vào nói : “Tiểu chủ vừa mới đi, những món đồ mà tiểu chủ vừa tặng lén vứt bỏ rồi ạ.”



Vốn nằm trong dự

kiến, cô ta nào có thật lòng nhận đồ của tôi. Ý tôi không phải thế này,

nhíu mày nói : “Thế hương liệu có ném đi không?”



Tiểu Liên Tử không rõ nói : “Hương liệu gì, không thấy ạ?”



Tôi mỉm cười : “Hết chuyện của ngươi rồi, lui đi.”



Cận Tịch nói : “Sao tiểu chủ khẳng định Tào Tiệp dư sẽ nhận lấy mật hợp hương.”



Nói chuyện với Tào

Tiệp dư rất lâu, khiến miệng đắng lưỡi khô, tôi nhấp từng ngụm trà thanh hoa, uống một hơi hết nửa cốc, móng tay sơn đỏ dài thẫm, nhẹ nhàng cầm

lấy cái nắp trà màu xanh, phát ra tiếng đinh đinh, ánh mắt giống như thờ ơ lướt đi, từ từ mà nói : “Cô ta ở dưới Hoa phi lâu năm cũng không dám

đi quá giới hạn, ta thấy cô ta ăn mặc vận dụng đều giữ bổn phận, ngay

tẩm điện cũng đơn giản như thế, đủ biết cô ta chưa từng dùng qua hương

liệu. Huống chi mật hợp hương là loại hiếm có, ngoài Hoàng hậu không

thích hương liệu ra, nữ tử nào dám cự tuyệt? Cô ta cũng có cảnh giác với ta, nhưng không dám bỏ hương liệu quý này.” Tôi đặt ấm trà xuống :

“Người không từ bỏ được vinh hoa phú quý, mãi mãi chẳng thể nào thành

đại sự được.”



Cận Tịch nói : “Tiểu

chủ định liệu trước, nô tỳ cũng yên tâm rồi.” Nói xong cười : “Nô tỳ đi

theo tiểu chủ gần một năm, phỏng chừng thăm dò lòng người thật sự khiến

nô tỳ khâm phục nhất.”



Tôi thản nhiên nói :

“Nắm chắc thăm dò lòng người, chẳng qua nói đúng là trước khi nói nên

suy xét một chút thôi.” Tôi hơi cười lạnh : “Lòng người? Đó là chỗ đoán

khó nhất, điểm ấy công phu phỏng đoán đúng với ta không quan trọng, đoán chuẩn thì khó khăn.”



Cận Tịch cười : “Tiểu chủ chỉ cần đoán đúng tâm ý Hoàng Thượng là đủ rồi.”



Tôi nhẹ nhàng tôi

viên trân châu khảm kim hộ giáp trên ngón tay nói : “Ở trong hậu cung

này, nếu muốn thăng tiến, phải đoán được tâm tư Hoàng thượng, nhưng nếu

muốn sống, nhất định phải đoán được tâm tư các nữ nhân khác trong hậu

cung.” Nói xong nhìn Cận Tịch : “Chuyện tiếp theo đã sắp xếp bố trí xong chưa?”



Cận Tịch nói : “Dạ. Nô tỳ và Tiểu Doãn Tử, Tiểu Liên Tử đã sắp xếp thỏa đáng, tuyệt không có người khác biết.”



Tôi cười nhạt : “Vậy là tốt rồi, đừng phụ chiếc mật hợp hương của ta, là bảo bối thật đó.”