Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Chương 26 : Ý nan bình
Ngày đăng: 20:31 18/04/20
Sáng sớm ngày hôm sau, bên bàn trang điểm, Hoán Bích tỉ mỉ giúp tôi
chải chuốt búi tóc. Thấy muội ta định chọn cây trâm bằng trân châu, tôi
liền lắc đầu: “Cây trâm này phải là quý tần trở lên mới có thể dùng. Lần trước hoàng thượng ban thưởng cho ta đã là phá lệ rồi, hôm nay mà đeo
đến dự yến thì đúng là quá phô trương. Mặc dù hoàng thượng sủng ái ta,
nhưng cũng không thể đi quá giới hạn.”
Hoán Bích đành buông xuống, lấy trâm cài có cành hoa liễu lên và nói:
“Tiểu thư cũng quá cẩn thận rồi. Hoàng thượng chiếu cố An mỹ nhân không
bằng tiểu thư, vậy mà An mỹ nhân suốt ngày trang điểm lộng lẫy, châu
ngọc đầy đầu còn gì.”
Tôi để ý thần sắc của Hoán Bích qua gương, mỉm cười giải thích: “An mỹ
nhân châu ngọc đầy đầu nhưng cũng không làm quá bổn phận của muội ta,
ngẫu nhiên trang sức hoa lệ chút cũng coi như không sao.” Dứt lời, tôi
hơi ngưng cười: “Đừng nói điều này nữa, kẻo những kẻ thích gây thị phi
mà nghe được còn tưởng ta không muốn Lăng Dung được sủng ái thì phiền.”
Hoán Bích mặc dù miệng thưa “vâng”, nhưng ngẫm lại chung quy vẫn không
phục liền nhỏ giọng nói: “Nàng ta chẳng xinh đẹp gì, gia thế cũng coi
như không được tốt, vậy mà sao hoàng thượng lại thích nàng ta như vậy,
chỉ vì nàng ta hát hay sao?”
Tôi lắng nghe muội ta nói xong mới từ từ giải thích: “Được thừa sủng hay không không phải nhờ dung mạo, cũng không phải nhờ gia thế, mà là do ý
hoàng thượng. Nếu không vừa lòng người thì cũng uổng công.” Nói xong
liếc muội ta một cái và tiếp tục: “Sao hôm nay ngươi lại nói chuyện lỗ
mãng như vậy cơ chứ. Bình thường ngươi ăn nói cẩn thận, biết nhìn trước
sau lắm mà.”
Hoán Bích cúi đầu hé miệng cười, không hề nói tiếp, chỉ đáp: “Hoàng
thượng đã dặn dò sẽ tới đây dùng đồ ăn sáng cùng tiểu thư. Tiểu thư cũng nên cho trang điểm rực rỡ một chút mới được.”
Tôi quay đầu lại đánh giá muội ta vài lần, thấy muội ta mặc áo lụa hồng
mềm mại, dùng lụa trắng ngà làm cổ áo, váy màu hồng, đôi giầy mau xanh
hơi lộ ra ngoài ống quần, trên đầu cũng là ngân sức châu hoa điểm thêm
màu xanh biếc, tạo điểm nhấn cho mái tóc đen óng cùng gương mặt xinh đẹp khiến cho muội ta đã thanh tú lại càng thêm phần kiều diễm. Nhìn kỹ
muội ta, tôi thấy không được thỏa đáng cho lắm, đã cố ý không nhắc nhở
mà không được, đành yếu ớt cười với thanh sắc bất động: “Hôm nay ngươi
có vẻ rực rỡ hơn thường ngày.”
Hoán Bích cười: “Tiểu thư đã quên rồi sao? Tính đến hôm nay là tiểu thư
đã vào cung một năm, cho nên nô tỳ ăn mặc đẹp hơn một chút.” Rồi lại
nói: “Xiêm y này đều là tiểu thư vì nô tỳ mà cho sửa lại, rất là vừa với nô tỳ.”
Nghe vậy tôi mới giật mình nhớ lại rằng bản thân đã vào cung một năm.
Thời gian trôi qua quá nhanh, trong nháy mắt tôi đã từ một quý nhân
không có tiếng tăm gì trở thành sủng phi bên cạnh hoàng đế.
Thời gian thì cứ lặng lẽ trôi đi, còn việc được vua sủng ái cũng đã mang theo vô số rắc rối, trong lòng như có gai nhọn. Tính tình bình thản,
không tranh giành trước đây của tôi sớm đã không còn nữa.
Tôi lặng lẽ thở dài.
Lưu Chu ở một bên tiếp lời: “Chả trách Hoàng Thượng sáng sớm đã muốn tới đây dùng bữa sáng cùng tiểu thư, thì ra hôm nay là ngày tiểu thư vào
cung một năm. Không khéo cả bữa trưa lẫn bữa tối đều đến chỗ chúng ta.”
Tôi nói: “Dùng bữa cũng thế. Chỉ sợ…”
“Tiểu thư chỉ sợ cái gì?” Lưu Chu hỏi.
“Không có gì.” Tôi không muốn nói thêm gì đi nữa, chỉ bảo: “Đi xem phòng bếp làm đồ ăn sáng thế nào, dặn bọn họ bỏ thêm nhiều tâm tư một chút.”
Trong khi nói chuyện, Huyền Lăng đã đến và nói: “Mới hạ triều xong. Trẫm cũng đói bụng rồi, hôm nay có cầy hương hun khói loại tốt nhất, trẫm đã ra lệnh cho bọn cung nhân đưa đến phòng bếp chỗ nàng. Đợi bọn chúng làm xong, chúng ta sẽ cùng ăn.”
Cận Tịch liền dẫn người tới dọn bàn, còn tôi hầu Huyền Lăng uống một
chén sữa đậu nành rồi mới cùng chàng ngồi xuống. Một lúc sau, phòng bếp
đem bát cháo hoa tới, có 8 món ăn, thập cẩm chay, thịt gà, trứng chim
cút, hoàng qua ướp muối, gan ngỗng, nem rán, củ cải, cầy hương hun khói, đậu hũ hoa mai, chồi non cẩu kỷ sào, gọi là điểm tâm nhưng hoá ra lại
đầy một bàn.
Huyền Lăng nhìn đồ ăn tán thưởng: “Rất đẹp, nhìn thấy là ngon rồi.”
Tôi điềm tĩnh mỉm cười: “Hoàng thượng thích là tốt rồi.”
Thấy tâm trạng của chàng không tệ, khẩu vị cũng tốt, gắp không ít thức
ăn trên bàn tôi bèn cười nói: “Xem ra tâm trạng của hoàng thượng tốt
lắm, không lẽ có việc gì vui sao?”
Chàng hơi sửng sốt một chốc rồi cười nói: “Chiến sự ở tây nam liên tục
báo cáo thắng trận, Nhữ Nam vương dẫn quân đại phá quân địch, Mộ Dung
gia đã xuất lực không ít.”
Khóe miệng tôi khẽ nở nụ cười, cảm thấy điều chàng muốn nói không chỉ có thế này, nhất định là có liên quan tới Hoa phi. Vì thế, tôi vờ vui
sướng giơ bát lên chúc: “Hoàng Thượng anh minh ngút trời, bày mưu tính
kế. Quả nhiên là mừng. Thần thiếp lấy tạm cháo thay rượu để chúc hạ
mệt mỏi nhưng cũng thấy vui sướng.
Tôi vẫn đi Nghi Nguyên điện thỉnh an như thường, lại nhìn thấy Điềm quý
nhân lộ ra sắc mặt cô đơn ở ngoài điện, thấy tôi đi tới vẫn dữ thái độ
thản nhiên. Bỗng nhiên, cô ta thoáng nhìn thấy Lưu Chu bưng hộp đồ ăn
phía sau tôi thì hai tròng mắt khẽ nhoáng lên một cái, đạm cười nói:
“Tiệp dư tỷ tỷ, tỷ tỷ không cần tới đây, Hoàng Thượng có việc không muốn gặp ai.”
Tôi thản nhiên “ừ” một tiếng, mỉm cười nói: “Làm phiền Điềm muội muội
báo cho người biết.” Tôi bước chầm chậm nhưng lại chưa dừng lại, vạt áo
nhẹ nhàng, vẫn thẳng hướng Nghi Nguyên điện mà đi, bỏ lại Điềm quý nhân
đang kinh ngạc nhìn theo.
Cũng là Lý Trường tự mình bước ra nghênh tiếp: “Tiểu chủ đến đây. Hoàng
Thượng đang ở chờ tiểu chủ.” Tôi vô đột dưng muốn biết Điềm quý nhân
phía sau đang phản ứng như thế nào. Nhân tình như tôi cũng biết là không thể chu toàn mọi người, tôi chỉ có thể chu toàn cho bản thân.
Tôi cũng không đi quấy rầy chàng, yên lặng vặt lá cây hải đường cạnh
hương ấn, đặt thếp vàng vào giữa lư hương, sau đó châm lên, khói trắng
nhẹ thoát ra đem theo mùi hương thoang thoảng, hàm súc mà không đàng
hoàng. Chàng thích ở nơi thanh u như vậy để giải quyết quốc sự phiền
phức. Tôi cũng thích. Nay tôi đã có thể ra vào ngự thư phòng để thỉnh
an.
Chàng cho tôi đặc quyền như vậy làm cho những nữ tử khác đứng sau địa vị của tôi càng thêm tôn sùng.
Sau giờ, ánh mặt trời đã bớt gay gắt, mỏng giống như đám mây, nổi lên
trên mặt, ẩn núp như trong mộng. Tôi đem lư hương đến phía trước cửa sổ, còn Huyền Lăng vẫn vùi đầu vào án thư, ngửi thấy mùi hương liền ngẩng
đầu, thấy tôi đến thì mỉm cười, rồi lại cúi đầu xuống.
Nhưng mà lòng tôi hiểu được ủy khuất cùng oán khí vì việc của Hoa phi
vẫn chưa nhanh chóng biến mất như vậy. Do tôi mỉm cười, khéo che dấu,
cũng không biểu lộ cảm xúc ở trước mặt chàng, mà cười tươi như hoa, dịu
dàng chân thật. Chàng thích tôi như vậy nhất.
Mà tôi như vậy sẽ được thời gian yên tĩnh, tôi bình tĩnh đem theo phong
vân sấm dậy trong hậu cung, cho dịu dàng, kinh sợ cùng áp chế địch nhân
của tôi.
Giờ phút này, chàng vỗ về chỉ vào bản đồ được vẽ ra, sơn xuyên giang
hà, ranh giới sương khói, chăm chú nhìn thật lâu, ánh mắt dừng lại trên
vùng tây nam, trong nháy mắt, ánh mắt đã trở nên sắc bén như ưng. Chàng
lẳng lặng nói: “Trẫm sẽ thu phục tây nam. Huyên Huyên, …” Ánh mắt chàng
chuyên chú vào tôi, giọng càng thêm hào hùng: “Tổ phụ để mất đi ranh
giới trong tay, rốt cục trẫm phải đoạt lại.”
Tôi ngừng tay lại, tươi cười như hoa xuân mới nở, vui thích vô hạn: “Huyên Huyên được tứ lang làm cho phấn chấn quá.”
Chàng nắm tay của tôi ngày càng chặt, nhấn mạnh từng chữ: “Ngoài tây nam ra còn có những nước khác nhòm ngó vào nước ta như hổ rình mồi, hàng
năm đều có ý đồ xâm chiếm, cũng là tâm phúc họa lớn. Trẫm nhất định phải dẹp hoạ này, để con cháu được sống trong cảnh thái bình.”
Tôi bất giác chấn động, vì một Huyền Lăng như vậy tôi chưa bao giờ thấy
qua. Nhưng cũng vì chàng lòng dạ sắt đá nên cầm tay chàng, mỉm cười nói: “Huyên Huyên hy vọng có thể cùng tứ lang trải qua tới khi thái bình
thịnh thế.”
Chàng ngóng nhìn tôi thật sâu gật đầu, trong mắt có thần sắc kiên nghị:
“Huyên Huyên, trẫm muốn nàng luôn luôn phải ở bên cạnh trẫm, nàng nhất
định phải luôn luôn ở bên cạnh. Trẫm sống trong cảnh thiên hạ thái bình
không thể không có nàng.” Ánh mắt chàng quá sâu, tôi hơi hơi có chút sợ
hãi, nhưng cũng là cảm động, ngẩng đầu lại nhìn thật sâu vào ánh mắt tựa hồ giống hình cung, giây lát đã không còn thấy.
Tôi tưởng mình nhìn lầm, vẻ mặt như vậy không nên xuất hiện lúc này, tôi tự dưng mê hoặc đứng lên, trong lòng xuất hiện hàng trăm thắc mắc không thể lý giải. Có lẽ thật là tôi đã nhìn lầm rồi.
Im lặng một lúc, tôi cảm thấy trong lòng có sự vui mừng đan xen cùng hoang mang.
Ánh nắng bị song cửa sổ khắc hoa thản nhiên che mất, được bao bọc bởi
tấm “Lục hợp đồng xuân” màu nhạt, khi ánh mắt chàng nhìn tôi, gương mặt
sắc bén kiên cường kia nhất thời dịu lại, tự dưng thêm vài phần ôn nhu.
Tôi chỉ ôn nhu nói: “Hoàng thượng phê duyệt tấu chương đã lâu, giờ cũng
nên nghỉ ngơi một chút.” Nói xong lấy từ hộp đồ ăn ra bốn món điểm tâm
cho chàng dùng bữa.
Chàng đỡ tôi vào trong, giọng nói cùng tiếng hô hấp nhè nhẹ từng đợt từng đợt ở bên tai: “Tối nay ở lại đây được không?”
Tôi mỉm cười ra tiếng: “Được. Còn đỡ được một chuyến xe phượng loan xuân ân, Hoàng thượng tính kỹ thật.” Tôi dám trêu đùa như vậy với chàng
chẳng qua là ỷ vào sự sủng ái cùng thương yêu của chàng. Mà trong mắt
chàng, lời nói và việc làm của tôi đều đáng yêu.
Tôi nhẹ nhàng vùi đầu vào lòng chàng, sắc mặt chậm rãi đạm mạc nhìn xuống dưới.
Rốt cuộc nguyện vọng khó khăn cũng được yên ổn.