Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 211 : Ba sơn dạ vũ

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Ba ngày sau, Phương Thuần được thừa hạnh. Mồng chín tháng mười hai

năm Kiền Nguyên thứ mười, thường tại Phương thị được phong làm lương

viện, mỹ nhân Sử thị được phong làm quý nhân, ban thưởng phong hiệu

“Khang”. Khí thế của tôi cũng lên như thuyền gặp nước, dần dần có thể

gần bằng Hoa phi.



Tôi cáo ốm, Thuần nhi cùng Sử mỹ nhân đều phụng chỉ đến Đường Lê cung

thăm bệnh. Sau khi thân thể tôi khỏe lên, Huyền Lăng cũng không ra ý chỉ cho các cô bàn hồi. Đường Lê cung rộng như vậy mà chỉ một mình tôi ở,

lâu dài cũng thấy trống trải. Nay hai người họ đều đã tấn vị, tính tình

Thuần nhi lại đơn giản nên tôi cân nhắc cho Thuần nhi ở lại tây điện thờ phụ, phương tiện chiếu ứng. Về phần Sử mỹ nhân, tôi thật sự không có

nhiều hảo cảm cho lắm, hơn nữa cô ta đã thất sủng mà không ngờ còn được

tấn phong, lại được ban thưởng nhiều, nhất thời đắc chí, muốn tới xu

nịnh, quả nhiên là phiền không thắng phiền.



Vì thế tâu với hoàng hậu cho Thuần nhi đưa đến ở cùng tôi. Vốn Huyền

Lăng thường xuyên ở lại Đường Lê cung, Thuần nhi vào ở có nghĩa muội ấy

càng có nhiều cơ hội gặp hoàng đế hơn, có thể tránh được ánh mắt của

không ít người.



Huyền Lăng thích tính cách trẻ con vẫn còn bộc lộ của Thuần nhi, ngây

thơ không câu nệ. Mặc dù không thường sủng hạnh muội ấy, nhưng cũng

không lấy bắt muội ấy làm theo cung quy. Hoàng hậu cùng Phùng thục nghi

đều thích Thuần nhi, nay muội ấy được tấn phong cũng vui mừng. Trong lúc trục lợi nhất thời, Lăng Dung lại thêm lãnh đạm vài phần.



Nhưng mà xem ra Lăng Dung cũng không để ý đến ân sủng bao nhiêu, không

có gì tiếc nuối ngoài việc Mi Trang bị cấm chừng. Chúng tôi mấy người

phân li nhưng thật ra tình cảm càng thêm tốt lắm.



※※※※※



Quang cảnh bình thản như vậy kéo dài mấy chục ngày đã lại thấy Huyền

Thanh. Hiện giờ đã là ngày cuối cùng của năm Kiền Nguyên thứ mười ba,

ngày trừ tịch. Này ngày là ngày trong cung mở tiệc vui vẻ.



Ngày này năm trước là ngày tôi chính thức gặp Huyền Lăng, vì tránh chàng nên đã chạy đi trong đêm, khi băng tuyết bao trùm Vĩnh Hạng. Nghĩ đến

hồi đó, tôi để mặc hương rượu dính nơi khóe môi, tự giác mỉm cười đi ra.



Huyền Thanh chu du ở Thục trung như vậy mấy tháng, cũng là thời gian tôi cùng Huyền Lăng tình ý yến uyển, ngay cả khi Huyền Lăng đối xử bạc tình với Mi Trang, nhưng đối với tôi vẫn tốt lắm, rất tốt.



Huyền Thanh mới từ Thục trung trở về. Mặt mày mệt mỏi, dấu vết phong

trần chưa kịp bị yên hoa cường thịnh tại kinh đô tẩy sạch, thành ra trên mặt hắn vẫn mỉm cười một tia ôn mặc. Giờ phút này, hắn nhận rượu cả

buổi, ngồi bên thái hậu mà đàm đạo với mọi người về phong cảnh Thục

trung một cách chân thành, con đường cổ của Kiếm Các Tử Đồng, Đô Giang

Yên của Lý Băng, phong cảnh tuấn lệ tại Tần Lĩnh, thiên phật nham đồ sộ, Hoán Hoa Cư của Đỗ Phủ…



Tâm tình tôi bắt đầu lạc vào hư ảo vì miệng lưỡi hắn cực nhẹ nhàng,

giọng nói êm tai khiến người ta chìm đắm trong lời kể của hắn.



Tất cả mọi người đều bị chuyện hắn kể hấp dẫn, ngay cả rượu và thức ăn

cũng đã quên không màng tới. Tôi nghe cũng không chuyên tâm, ngẫu nhiên

lọt vào tai vài câu, nhớ được nhiều nhất là câu thơ tả thư trung miêu,

đối lập với lời phong cảnh miêu tả chân thật của hắn.



Kỳ thật hắn ngồi bên cạnh thái hậu, còn cách tôi cực xa, tôi không nghe

được rõ. Hắn hiểu đạo lý nữ tử bất thình lình thanh lưu, khuê các thời

đó và nay đã khác xa.


mượn tay người khác.”



Chàng duy trì thần sắc bình tĩnh, khóe miệng vẫn là bất giác nhếch lên,

lộ ra mỉm cười vừa lòng. Bàn tay chàng đã nắm lấy tay tôi, mười ngón đan xen vào nhau.



Gió nhẹ nhàng như như tháng tư thổi qua, tôi khẽ run lên, mặt phiếm phi sắc mỉm cười cúi đầu.



Nhưng mà vẫn chưa kết thúc, Điềm quý nhân bỗng nhiên nói: “Tiệp dư tỷ tỷ đề xướng việc tiết kiệm đương nhiên là được. Nhưng mà nghe nói tỷ tỷ có một đôi ngọc hài được dệt từ gấm Tứ Xuyên, lại đính châu báu rườm

rà, xa hoa vô cùng. Không biết muội muội có nói sai chỗ nào không?”



Huyền Lăng liếc cô ta một cái, chậm rãi nói: “Trẫm nhớ rõ rằng đã từng ban thưởng châu báu cho nàng, cũng là quý báu xa hoa.”



Lời còn chưa dứt, Thuần nhi vừa ăn xong điểm tâm liền vỗ vỗ tay nói: “Đó là hoàng thượng thích tiệp dư tỷ tỷ nên mới ban cho tỷ ấy, đương nhiên

là càng quý trọng xa hoa càng tốt. Nếu hoàng thượng thích thì có gì là

không thể, hoàng thượng người nói có đúng không?”



Thuần nhi tính khí vô tư, nói năng không dè chừng, tôi gấp đến độ sắc

mặt đã thay đổi. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngạc nhiên,

nhưng mà chỉ quay ra nhìn nhau. Ngoài Thuần nhi ra cũng chẳng có ai nói

như vậy.



Huyền Lăng nhìn Thuần nhi đầy yêu thương: “Trẫm thích nhất tính cách có gì nói đó của nàng.” Thuần nhi nghe vậy rất vui.



Mặt Điềm quý tái đi, ngượng ngùng không biết nói gì cho phải. Cực chẳng

đã, Thuần nhi còn hỏi thêm một câu: “Điềm quý nhân, tỷ nói có đúng phải

hay không?”



Điềm quý nhân e ngại, vị phân của Thuần nhi lại trên cô ta, không tiện phát tác, chỉ nói: “Phương lương viện nói không sai.”



Tôi âm thầm oán trách liếc nhìn Thuần nhi một cái, ám chỉ muội ấy không

nên nói thêm nữa. Nhưng muội ấy lại không để ý tới, chỉ nở nụ cười xinh

đẹp nhìn tôi rồi lại vùi đầu trong mỹ thực của muội ấy.



Tôi chỉ cười khổ, Thuần nhi này quả nhiên một chút dè chừn cũng không

có, Huyền Lăng lại còn cố tình chiều muội ấy. Chỉ sợ là việc không biết

kiêng kị như vậy đối với muội ấy không ổn chút nào.



Tôi âm thầm lắc đầu.



Nhưng Thuần nhi xem ra vẫn không đem những lời khuyên bảo của tôi để vào trong đầu. Có Huyền Lăng trìu mến cùng tôi bảo vệ, muội ấy chẳng sợ cái gì, cũng sẽ không nghĩ đến việc sợ.



Sau khi gia yến kết thúc, các tần phi lần lượt bãi giá theo thứ tự.

Huyền Lăng lấp tức về điện Nghi Nguyên. Ngày mai là lần đầu chứng kiến

chàng tế thiên chi lễ rườm rà cùng hạp cung lễ nghi bái kiến thái hậu.



Đêm dài tĩnh lặng, tuyết lại bắt đầu kéo nhau rơi. Tôi nằm trong áo ngủ

bằng gấm hương nhuyễn dày. Tiếng hít thở rất nhỏ của Cận Tịch trong lúc

ngủ mơ chậm rãi lọt vào tai tôi. Đêm rất tĩnh, ngược lại không làm cho

người ta ít đi cảm giác bất an.



Song tây ánh nến kia vẫn sáng như trước, tôi cùng với Huyền Lăng từng

ngắm sao lúc này. Khi cùng nhau cắt song tây nến… tôi bỗng nhiên nhớ tới rằng người vừa ở gia yên cùng tôi nói về Ba Sơn cũng là Huyền Thanh.



Nhưng mà song tây nến gần ngay trước mắt, Ba Sơn lại ở xa xôi ngàn dặm.

Tôi chỉ bắt lấy thứ trước mắt, bỏ gần tìm xa là điều tôi sẽ không làm.