Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 212 : Gả thú miễn đề

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Ngày đại niên đầu, trong vườn ngự uyển nào cũng đều vang lên tiếng

pháo. Có lẽ đối với cuộc sống lâu dài, tịch mịch của cung phi cùng cuộc

sống nhàm chán của cung nữ nội giam trong cung mà nói, một ngày như thế

này đích thực là để mừng để vui.



Sáng sớm, tôi trang điểm rồi thay y phục bằng gấm đỏ thẫm cho buổi triều kiến mới, tứ chi đỉnh hoa châu sai. Áo lông rất ấm, choàng tấm khăn lên đầu, nhẹ nhàng phất trên gương mặt, giống như một tiểu hài đang nghiêng đầu.



Lúc tôi đứng dậy chuẩn bị xuất cung, Bội Nhi với vẻ mặt vui mừng mang áo choàng lông cáo trắng đến choàng cho tôi. Áo choàng như váy dài khoác

ngoài thân y, màu trắng thuần, mềm mại phiêu dật. Năm trước, nội vụ phủ

đã cố ý đưa tới để hiếu kính tôi.



Tôi nhìn Bội Nhi đang vui rạo rực thật lâu mới thản nhiên hỏi: “Ngươi

cảm thấy thích hợp sao?” Cô bé bị vẻ mặt của tôi trấn trụ, không biết

làm sao đành nhìn về phía Cận Tịch cầu cứu.



Cận Tịch tự mang áo choàng lông mật hợp sắc phủ lên cho tôi, lại đem một cái bình kim lò sưởi tay nho nhỏ để vào trong lòng tôi, tay đỡ lấy tôi

rồi đi ra ngoài.



Vào ngày hạp cung triều kiến, tôi thật sự không cần quá linh hoạt. Nhất

là lần đầu tiên bái kiến thái hậu đã khiến cho lòng tôi hoài kính sợ nên khiêm tốn là tư thái tốt nhất.



Gió tuyết lại bắt đầu nổi lên, thái hậu ở Di Trữ cung ngói bằng gạch

nung, bạch ngọc điêu lan ở trong cung chiếu rọi xuống rạng rỡ huy hoàng, khiến người ta sinh ra một loại cảm giác kính yêu, chỉ cảm thấy không

dám nhìn gần.



Vịn vào Cận Tịch mà đứng thẳng trong hàng hậu phi rực rỡ sắc màu, tôi

bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương. Tôi vào cung đã gần một năm nhưng đây

là lần đầu tiên chính thức bái kiến thái hậu, nhìn thấy bà từ cự ly gần

như vậy.



Tiếng nói của nội giam đặc hữu tiêm tế đã gọi đến tên của tôi. Hít một

hơi thật sâu, tôi bước ra khỏi hàng, quỳ xuống cửu khấu đại lễ, trong

miệng nói:“Thái Hậu phượng thể khoẻ mạnh, phúc trạch vạn năm.”



Ánh mắt thái hậu dừng trên người tôi, mỉm cười nói: “Nghe nói hoàng thượng rất thích Chân tiệp dư, ngẩng đầu lên cho ta xem.”



Tôi theo lời ngẩng đầu, ánh mắt kính cẩn nghe theo.



Ánh mắt thái hậu ánh mắt lại dừng lại, hoàng hậu ở bên cạnh thưa: “Chân

tiệp dư là người hiểu chuyện, tính tình cũng rất hoà thuận.”



Thái hậu nghe vậy chỉ thoáng gật đầu: “Ngươi tên gì?”



“Thần thiếp là Chân Huyên, lần đầu bái kiến thái hậu, thỉnh thái hậu

nhận đại lễ của thần thiếp, thần thiếp vui vô cùng.” Nói xong lại cúi

đầu xuống bái.



“Nga…” Thái gậu trầm ngâm lại dụng tâm đánh giá tôi một phen. Ánh mắt

của bà rõ ràng an hòa tự nhiên, nhưng sao tôi lại cảm thấy ánh mắt kia

giống như vô hướng, không có tới từ cảm thấy bất an, đỏ mặt cúi đầu

xuống không biết như thế nào cho phải.



Tôi lại ngẩng đầu thì thấy thái hậu đã mỉm cười: “Tốt lắm, đứa nhỏ này xác thực là người hiểu chuyện.”



Tôi cúi đầu, mềm mại thưa: “Thần thiếp tuổi nhỏ không quen hết quy củ

trong cung, may mắn có thái hậu ân trạch phù hộ, hoàng thượng dày rộng,

hoàng hậu cùng chư vị tỷ tỷ lại khẳng dạy nô tì nên tránh khỏi điều thất thố.”



Thái hậu vuốt cằm: “Chả trách hoàng thượng lại thích ngươi, đến ai gia


Ca ca ra vẻ vui mừng, nhưng tôi nhìn mấy cũng không ra vẻ mặt vui mừng.

Huynh ấy nói: “Chắc là chưa cần vội. Ba ngày sau ta sẽ lại đi, hoàng

thượng chuẩn ta ba tháng trở về báo cáo công tác một lần.” Tia nắng mùa

đông nhợt nhạt dừng ở trên thân hình tráng kiện của ca ca, bất quá là

vầng sáng thản nhiên.



Tôi không thể tiếp tục nói về hôn sự của ca ca, đành phải hỏi: “Hoàng thượng đã nói với huynh sao?”



Huynh ấy nghe được lời này, ánh mắt đã không còn ảm đạm như vừa rồi nữa, thần sắc túc tuấn nói: “Thần tuân theo ý chỉ của hoàng thượng, muôn lần chết không chối từ.”



Tôi gật đầu: “Có những lời này của ca ca, muội cùng hoàng thượng cũng

yên tâm. Nhữ Nam vương cùng Mộ Dung thị không phải là người tốt, huynh

nhất định phải ứng đối cẩn thận.” Giọng nói của tôi có phần nghẹn ngào:

“Cái gì mà muôn lần chết không chối từ, giờ đang là tháng giêng, huynh

muốn cho muội khổ sở có phải hay không?”



Ca ca sủng nịch cầm lấy tay của tôi mà nói: “Còn làm nũng như vậy, vẫn

giống như trước kia, chẳng lớn lên tý nào. Được rồi, ta hứa với muội

nhất định sẽ không để bản thân xảy ra chuyện.”



Tôi “xì” cười ra một tiếng: “Ca ca sắp cưới tẩu tử, Huyên nhi còn có thể không lớn lên sao?” Tôi hơi hơi ngưng cười, chìa ra một phong thư cho

ca ca xem: “Nếu có chuyện thì lập tức truyền thư này đi ngoài, sẽ có

người tiếp ứng.”



Ca ca trầm giọng nói: “Được.”



Tuy là thân thiết, chung quy lại ngại cho cung quy nên không thể ở lâu.

Tự mình tiễn ca ca ra tới cửa, đôi mắt tôi nhịn không được đỏ lên, giãy

dụa không dám khóc. Ca ca hòa nhã nói: “Ba tháng nữa không chừng chúng

ta có cơ hội gặp lại.” Huynh ấy dò xét cung nữ nội giam chung quanh, nhỏ giọng nói: “Nhiều người như vậy, đừng làm mất dáng vẻ.”



Tôi dùng sức gật gật đầu: “Muội không thể hầu hạ dưới gối cha mẹ, vậy

thỉnh ca ca an ủi cha mẹ nhiều, dặn Ngọc Diêu, Ngọc Nhiêu phải nghe

lời.” Cổ họng tôi nghẹn ngào không nói nên lời, xoay người không dám

nhìn bóng dáng ca ca đang rời đi.



Lúc trở lại cung, tôi bỗng nhiên thấy dưới bậc tại đường tiền có hai bồn thủy tiên, thuận miệng hỏi: “Là Lăng Dung tiểu chủ vừa rồi đưa tới

sao?”



Tinh Thanh kính cẩn nói: “Vâng.”



Tôi hơi trầm ngâm, hỏi: “Lăng Dung tiểu chủ đã đợi bên ngoài bao lâu?”



Tinh Thanh đáp: “Cũng không lâu lắm, cho tới khi tiểu chủ hỏi là ai đang ở ngoài.”



Lúc này tôi mới yên tâm, nhưng vẫn cả giận mắng: “Càng ngày càng giỏi thật, chuyện như vậy cũng không thông báo sớm.”



Tinh Thanh không khỏi ủy khuất: “Lăng Dung tiểu chủ nói không muốn làm

phiền tiểu chủ và thiếu gia đoàn tụ, cho nên mới không cho nhóm nô tỳ

thông truyền.” Thấy hai hàng lông mày tôi nhíu lại, chung quy không dám

nói gì nữa.



Nhưng mà tôi cẩn thận lưu ý lại một lần, Lăng Dung cũng chỉ làm bọ dáng

như thường. Tôi cho rằng chắc bản thân lại suy diễn nhiều quá rồi.



Mọi sự thuận ý diễn ra, ca ca sau khi trở về đã tới Tiết phủ cầu hôn, hôn sự cũng liền dần dần định ra đến đây.