Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 213 : Châu thai

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Đến tháng hai, ngày cùng bắt đầu dài hơn. Cả ngày không có việc gì

làm, tôi liền ở trong cung thái hậu để hầu hạ bà chép kinh Phật. Cái

lạnh của mùa đông vẫn chưa dứt, trên cành cây ngoài điện vẫn dày tuyết

đọng, thường thường có thể nghe thấy tiếng nhánh cây gãy rất nhỏ. Cảnh

tuyết lành lạnh xuyên qua giấy cửa sổ, là một loại màu xanh như màu sứ

mỏng manh, hoặc như là ánh trăng rằm, ngược lại ánh sáng trong điện so

với bên ngoài rộng hơn, thoáng hơn rất nhiều.



Chắc vì Huyền Lăng nên thái hậu đối đãi với tôi cũng rất tốt, nhưng bà luôn im lặng không nói

chuyện. Tôi hầu hạ bên người cũng không dám tự tiện nói nhiều lời.



Lưu quang luôn không tiếng động.



Rất nhiều lúc, thái hậu yên lặng quỳ thẳng trong điện niệm tụng kinh

văn, tôi ở phía sau bà mà chép từng chữ từng chữ một, thật ra chẳng thú vị gì cả. Trên lò lửa to đang đốt đàn hương, khói hương toả ra, thản

nhiên quanh quẩn, thần sắc bà bình tĩnh như ở ngoại cảnh, ánh mắt tựa

như bác sơn khinh lũ kia, phiêu miểu nhược vô.



Tôi nhẹ nhàng hỏi: “Thái hậu cũng thích đàn hương sao?”



Bà nói: “Người lễ phật hay dùng đàn hương, không thể nói rõ thích hay

không thích.” Bà hơi hơi nheo mắt nhìn tôi: “Hậu cung tần phi rất ít

dùng hương này, sao con lại biết được?”



“Có lúc thần thiếp đốt loại hương này để tịnh tâm, tốt hơn so với An Tức hương.”



Thái hậu mỉm cười: “Không sai. Làm người khó tránh khỏi những chuyện không hề như ý muốn, con biết gạt bỏ đi là tốt rồi.”



Mắt thái hậu không được tốt lắm, văn tự trên kinh phật lại nhỏ, lúc bà

muốn đọc thường phải nhoài người lên. Tôi cứ viết đại chữ địa phương,

quả nhiên là bà ấy thích.



Nhưng mà thái hậu là người trầm tính nên có thích cũng chỉ là thích

một cách thản nhiên. Nhưng ngẫu nhiên, bà ấy lật nhìn chữ tôi viết, thản nhiên cười nói: “Chữ rất đẹp, nhưng còn thiếu vài phần đại khí. Nhưng

cũng tốt rồi, cũng vì tuổi còn ít.” Thái hậu nhẹ nhàng bâng quơ vài

câu, nhưng lại khiến mặt tôi đỏ lên vì quẫn bách. Tôi luôn luôn tự hào

về nét chữ của mình, từng cùng Huyền Lăng hợp thư [cầu hỉ thước tiên]

của Tần Quan. Chàng thì thầm ở bên tai tôi, quả quyết: “Chữ của Huyên

Huyên như xen vũ nữ, lên xuống phù dung; lại như mỹ nữ lên đài, tiên nga lộng ảnh; lại nếu Hồng Liên ánh thủy, bích chiểu động hà.”



Tôi ha ha mà cười: “Sao có thể tốt như vậy được , Hoàng hậu có thể viết bằng hai tay làm Huyên Huyên mặc cảm.”



Chàng thản nhiên xuất thần, nhưng rồi bật cười: “Hoàng hậu viết rất

đẹp, nhưng lại đoan chính quá mức, ngược lại làm mất ý nhị.”



Vì thế cười khanh khách cười nói với thái hậu: “Hoàng hậu viết đẹp lắm, lại có thể hai tay đồng thư.”



Thái hậu chỉ đạm mạc cười, lẳng lặng nhìn điện giác một mình mở ra mai

vàng, trong tay một viên niệp phật châu, nói Lí Tư: “Hoa mai hương đã bị trời lạnh làm cho khô héo. Dù có từ từ luyện chữ viết đi nữa cũng không phải một sớm một chiều mà đạt được. Hoàng hậu mỗi ngày đều luyện chữ
lạnh, còn trong lòng phát hận, đảo mắt thoáng nhìn thì thấy bên người

Tào tiệp dư còn có Hoa phi mang vẻ mặt cười lạnh châm chọc, nhất thời

ngẩn ra. Vốn nghĩ rằng Hoa phi cùng Tào tiệp dư vì chuyện của Ôn Nghi

công chúa mà có hiềm khích, nay thì thấy họ nửa phần hiềm khích cũng

không có, khiến tôi không hiểu thế nào.



Không kịp để ý bọn họ trong

lúc rối rắm đó, sự tự tôn của tôi đã đâm trúng nên lạnh lùng nói: “Hoàng thượng quan tâm Điềm quý nhân vốn là chuyện hợp tình hợp lý. Muội muội

có rảnh thì sẽ điều dưỡng sức khoẻ, tỷ tỷ cũng phải điều dưỡng sức khoẻ

của Ôn Nghi công chúa. Công chúa là thân ngàn vàng, không thể để có bất

trắc gì.” Nói xong lại nhìn Hoa phi, thi lễ cung kính nói: “Lời nói của

Tào tiệp dư vừa rồi có mạo phạm tới nương nương, thần thiếp thay tỷ tỷ

tạ tội với nương nương, xin nương nương đừng trách móc.”



Hoa phi sửng sốt: “Cái gì?”



Tôi mỉm cười, trịnh trọng tâu: “Tào tỷ tỷ vừa mới nói tần thiếp được

hưởng ân huệ nhiều nhất mà lại không có bầu, lời này không phải là mượn

chuyện của muội muội gây tổn hại tới nương nương sao? Trong số các tần

phi thì dù sao nương nương vẫn được hưởng ân huệ nhiều nhất. Thần thiếp

thay tỷ tỷ thỉnh tội với nương nương.”



Tào tiệp dư kinh hoàng vì nhận ra mình nói lỡ, không khỏi hoảng sợ

liếc mắt nhìn Hoa phi, rội lại tự trấn tĩnh mỉm cười. Hoa phi hơi hơi

biến sắc, cũng là nhẫn nại không nói, chỉ ha ha cười lạnh hai tiếng, như vừa tự hỏi rồi lại hỏi tôi: “Bản cung không thể có thai sao?”



Tào

tiệp dư nghe giọng của Hoa phi có vẻ không tốt, tay kéo lấy ống tay áo

của cô ta nhưng Hoa phi đã dùng sức vung tay ra, lớn tiếng nói: “Có thai thì sao, không có thai thì đã sao? Ông trời nếu thương ta thì sẽ ban

cho ta một đứa con trai. Còn nếu không chiếu cố thì cùng lắm là được một đứa con gái, có cũng như không mà thôi.” Nói xong, ánh mắt cô ta sắc

bén đảo qua mặt Tào tiệp dư.



Sắc mặt Tào tiệp dư lúc đỏ lúc trắng, chung quy không còn có thể nói thêm gì nữa.



Tôi lẳng lặng nói: “Nương nương nói rất có lý. Có con hay không, được

sủng ái vẫn là được sủng ái. Cho dù mẹ quý nhờ con, cũng phải xem đứa

nhỏ này có hợp ý hoàng thượng không.” Dứt lời, tôi không muốn cùng bọn

họ nhiều lời, phẩy tay áo bỏ đi.



Ngày tiếp theo, Huyền Lăng vui

sướng hạ chỉ tấn phong Điềm quý nhân Đỗ thị thành ngũ phẩm lương viện,

cử hành buổi tiệc ăn mừng trong cung.



Việc Đỗ lương viện có bầu vẫn chưa mang đến bao nhiêu điềm lành trong cung đình thì đầu mùa xuân, một bệnh dịch nghiêm trọng đã lan tràn ở

trong cung. Lúc ban đầu chỉ có phục tạp dịch thấp hơn cung nữ nội giam

bị nhiễm, bắt đầu là đau đầu, đầu nóng lên, tiếp theo cổ sẽ bị sưng,

cuối cùng là không thể di chuyển. Một người nhiễm bệnh là làn truyền ra

cả cung. Trong cung bắt đầu có khu dịch, khiến ai cũng cảm thấy bất an.