Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 214 : Bệnh dịch

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Thái hậu, hoàng hậu cùng toàn thể các phi tần đều dâng hương cầu

nguyện nhưng trời vẫn không rủ lòng thương. Thái y viện chữa trị cũng

như muối bỏ biển, không cứu được ngay, người lây bệnh dịch ngày càng

nhiều, bệnh nhân bị chết cũng ngày càng nhiều. Huyền Lăng cả ngày lo

lắng nên càng ngày càng gầy đi.



Hương liệu quý báu để đốt trong Đường Lê cung không còn xuất hiện nữa,

thay vào đó nơi nào cũng tràn ngập hương lá ngải cùng thảo dược, trước

cửa cung Vĩnh Hạng còn vẩy rượu trắng, ngay cả dấm chua cũng bị đặt ở

các góc khu nấu nướng xua đuổi bệnh dịch.



Nhưng không may, Tồn Cúc đường của Mi Trang cũng bị bệnh dịch đáng sợ đó đe doạ.



Khi tôi chạy tới Vân Chiêu điện của Phùng thục nghi, cô ấy đang rất lo

lắng, kéo tôi ngồi xuống và kể : “Hôm qua muội ấy vẫn còn ổn, sáng nay

nghe Phương Nhược báo rằng muội ấy ăn gì cũng toàn nôn ra hết, người bắt đầu sốt cao, đến giờ ngọ đã bắt đầu nói mê sảng.”



Tôi khiếp sợ hỏi: “Thái y đâu? Sao không đi mời thái y?”



Phùng thục nghi lắc đầu nói: “Trầm thường tại bị cấm túc nên chịu đủ

lạnh nhạt. Giờ lại nhiễm bệnh dịch thì làm gì có thái y dám đến chữa

trị? Ta đã sai người đi mời ba bốn lần, thế nhưng không ai tới đây, muội bảo ta phải làm sao?”



Phương Nhược gấp đến độ không biết như thế nào cho phải, giọng nói nghe

như muốn khóc : “Nô tỳ đã cố hết sức, vốn định đi cầu hoàng thượng nhưng bọn họ nói hoàng thượng có việc, chẳng ai thấy người. Còn thái hậu,

hoàng hậu cùng vài vị nương nương đều ở điện cầu phúc, chẳng có ai để

quyết định.”



Khi nghe xong, tôi quay đầu đi về phía Tồn Cúc đường, Phùng thục nghi

thấy thế thì hoảng hồn, vội vàng níu tôi lại: “Muội điên rồi, bây giờ

muội mà vào thì nguy hiểm lắm, bệnh dịch rất dễ bị lây!”



Tôi nói: “Mặc kệ tình hình như thế nào cũng phải xem rồi tính.” Nói xong dùng sức để tránh, cuối cùng Phùng thục nghi kiêng kị bệnh dịch lợi

hại, cũng không dám níu lấy tôi nữa.



Tôi xông vào mà cũng chẳng có người ra đón. Đi đến cửa, Phương Nhược

sống chết không cho tôi đi vào, chỉ cho phép tôi đứng ở cửa sổ nhìn vào. Cô khóc nói: “My Trang tiểu chủ đã bị như vậy rồi, tiểu chủ cần phải

giữ gìn bản thân cho tốt, nếu không ngay cả người cũng gặp chuyện thì My Trang tiểu chủ cũng không còn ai nói lời công đạo dùm nữa.”



Lòng tôi chấn động, ậm ừ: “Được, ta chỉ xem một lát.”



Bên trong tối om, chỉ có một cái chậu than nhè nhẹ tuôn ra hơi nóng. Năm đó vào đông, tỷ ấy đã đến thăm tôi, năm nay cũng là đến phiên tôi làm

việc này vì tỷ ấy. Tỷ ấy đang nhắm mắt, bám nhiều bụi trần, bộ dáng mệt hỏi bơ phờ, chỉ thấy bóng người đằng sau tấm màn kia cực kỳ gầy yếu,

không còn tư thái đẫy đà của ngày xưa nữa. Hình như Mi Trang ngủ không

ngon, ho khan mãi không thôi.



Tôi đau lòng không đành nhìn tiếp nên vội vàng xoay người đi ra ngoài,

không quên nói thêm một câu: “Làm phiền cô cô chiếu cố Mi Trang, ta đi

cầu ý chỉ của hoàng thượng.”



Nhưng mà tôi cũng không gặp được Huyền Lăng, chờ cả nửa ngày cũng chỉ

thấy Lý Trường bước ra, vẻ mặt hắn đau khổ, cố cười nói: “Tiểu chủ, xin

ngài đừng trách móc, bệnh dịch đã truyền đến dân gian, hoàng thượng gấp

đến độ không được nghỉ ngơi, hiện người đang cùng các đại thần thương

nghị ở trong các. Thật sự không rảnh tiếp kiến tiểu chủ.”



Tôi lại hỏi: “Bao giờ hoàng thượng mới có thể gặp ta?”



Lý Trường đáp: “Việc này nô tài cũng không rõ. Việc nước việc dân là chuyện lớn, nô tài cũng không dám phỏng đoán.”



Tôi không gặp được Huyền Lăng, giờ có đi cầu hoàng hậu cũng phải đợi

Huyền Lăng đồng ý, như vậy cũng chẳng giải quyết được việc gì. Tôi sầu

não quay đầu bước đi, tay Lưu Chu vội vàng đưa tay đỡ lấy tôi. Đến khi

thấy bốn bề là tường, không có bóng người bước đến, tôi mới rơi lệ, lo

sợ không yên. Mi Trang, Mi Trang, muội không thể cứu được tỷ tỷ rồi!

Chẳng lẽ tỷ phải chết oan ở Tồn Cúc đường sao?



Trong lúc cảm thấy bất lực, tôi lại nghe có tiếng bước chân đang dần

dần tới gần nên vội lau đi nước mắt trên mặt, chậm rãi bước đi như mọi

khi.



Tiếng bước chân kia ngày càng tới gần, đột nhiên ai đó quỳ xuống phía

sau tôi, trầm giọng nói: “Vi thần Ôn Thực Sơ thỉnh an tiệp dư tiểu chủ.”



Tôi cũng không nói hắn đứng lên, cười lạnh nói: “Dạo này muốn gặp đại

nhân thật khó. Hôm nay lại không biết ngọn gió nào đã đưa đại nhân tới

đây.”



Hắn cúi đầu thưa: “Tiểu chủ nói như vậy, vi thần thật sự không dám nhận. Nhưng vô luận phát sinh chuyện gì, mong tiểu chủ bỏ qua.”



Tôi ngẩng mặt lên, gió đầu xuân có vẻ lạnh, đem đến hương thảo dược hỗn

loạn, thổi từng đợt lạnh trên gương mặt. Tôi nhẹ giọng nói: “Ôn đại

nhân, là ta thương tâm nên hồ đồ, ngươi đừng trách móc. Đứng lên trước

đi.”



Ôn Thực Sơ ngẩng đầu, khẩn thiết nói: “Vi thần không dám.”



Tôi quay đầu lại, hỏi: “Có phải Ôn đại nhân còn bận rộn chuyện bệnh dịch nên không thể phân thân được có phải không?”



“Dạ.”



Tôi yên lặng một chút, nói: “Nếu ta cầu Ôn đại nhân một việc, Ôn đại

nhân có thể giúp ta không? Ta có thể trước nói, chuyện này làm được

đương nhiên sẽ có công, nhưng nếu bị ai phát hiện thì sẽ thành tội lớn,

liên lụy đến tiền đồ thậm chí là tánh mạng của đại nhân. Nhưng nếu không làm chỉ sợ là lòng ta vĩnh viễn bất an. Đại nhân có thể chính mình lựa

chọn có giúp ta hay không.”



“Như vậy xin hỏi tiệp dư tiểu chủ, nếu vi thần nguyện ý làm, tiểu chủ có thể an tâm một ít hay không?”



Tôi gật đầu: “Nếu ngươi chịu giúp ta, đương nhiên ta có thể an tâm một

ít, thành hay không thành là do ý trời, nhưng mạng người không thể làm

ngơ.”
vài nội giam đến nói: “Đi theo Giang thái y đi, trước hết đem thuốc cho

Thẩm dung hoa ở Tồn Cúc đường, sau đó mới phát cho cung nhân bị bệnh

dịch.”



Giang Mục Dương cùng Giang Mục Y trong lúc tình cảnh vốn là xấu hổ vô

cùng, nghe nói những lời này quả thực như được đại xá, vội vàng lui ra.



Hoa phi ngẩn ra hỏi: “Thẩm dung hoa?”



Huyền Lăng lạnh nhạt đáp: “Phải. Trẫm đã hạ chỉ phục vị phân cho Thẩm thị, chuyện trước kia là trẫm hiểu lầm nàng ấy.”



Thần sắc ngạc nhiên trên mặc Hoa phi thoáng chốc đã biến mất. Cô ta hạ

thấp người, nói: “Thẩm muội muội đã chịu uất ức, hoàng thượng nên bồi

thường cho muội ấy cho tốt.” Nói xong cười với tôi: “Cũng chúc mừng Chân tiệp dư. Tỷ muội rốt cục có thể yên tâm rồi.”



Tôi thản nhiên mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt cô ta giống như vô thần hai tròng mắt: “Đa tạ Hoa phi nương nương quan tâm.”



Hoa phi liếc mắt nhìn tôi một cái, hạ thấp giọng một cách uyển chuyển

quyến rũ: “Thần thiếp không dám cầu xin hoàng thượng tha thứ tội thần

thiếp ngày xưa lỗ mãng, nhưng xin hoàng thượng đừng vì giận thần thiếp

mà ảnh hưởng long thể. Thần thiếp thân phận hèn mọn, không quan trọng.

Nhưng hoàng thượng còn quan hệ Tây Nam chiến sự, càng quan hệ thiên hạ

vạn dân.”



Huyền Lăng giận dữ nói: “Được rồi. Chuyện hôm nay là nàng có công lớn,

nếu phương thuốc này có thể chữa khỏi bệnh dịch thì chính là phúc lớn

của thiên hạ. Trẫm không phải người thưởng phạt không rõ ràng.” Hoa phi

nghe vậy càng khóc to hơn, gần như nằm trong lòng Huyền Lăng. Huyền Lăng cũng thấp giọng an ủi cô ta.



Tôi không thể tin được trước mặt mọi người, Hoa phi thịnh thế như vậy mà lại có thể uyển mị như thế. Chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng xấu hổ, mắt thấy Huyền Lăng cùng Hoa phi thân thiết như vậy, trong lòng đau xót,

quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn tiếp.



Tôi yên lặng thi lễ rồi cáo lui không tiếng động. Huyền Lăng thấy tôi ra ngoài, môi vừa động đậy nhưng rốt cục cũng nói thêm gì nữa mà chỉ ôm

lấy Hoa phi, ôn nhu an ủi cô ta. Tôi bước đi không tiếng động trên tấm

thảm mềm mại, nhẹ nhàng hướng tới cửa điện. Bên ngoài, Lý Trường gấp đến độ chà hai tay với nhau, thấy tôi đi ra giống như gặp được cứu tinh,

vội hỏi :“Tiểu chủ… Chỉ ý muốn xử trí hai vị Giang thái y cùng Hoa phi

của hoàng thượng có cần nô tài truyền đi nữa không?” Lại thấy sắc mặt

tôi không tốt, hắn nhỏ giọng nói: “Chuyện này đáng lẽ nô tài nên hỏi

hoàng thượng, nhưng trong tình cảnh này…” Hắn nhìn về phía tây thất: “…

xin tiểu chủ thương xót nô tài một chút.”



Tôi thấp giọng nói: “Tình hình là ngươi không cần đi một chuyến rồi. Nếu còn đi nữa, e chỉ là chỉ ý giả thôi.”



Trong lòng tôi, cơn buồn bất chợt xông tới, phiền não không chịu nổi, để Lưu Chu đỡ lấy tay mà bước ra ngoài. Gió đêm vù vù thổi bên tai

khiến cho khuyên tai thuỷ phí lưu tô trên vành tai rung lên, châu ngọc

sáng chói phát ra tiếng động thanh thúy dễ nghe. Trong nháy mắt, tôi tựa như chỉ nghe thấy tiếng kêu như vậy mà không muốn nghe thấy động tĩnh

chung quanh.



Quả thật chàng chưa bao giờ sai, chàng phải băn khoăn đến đại lợi của

thiên hạ. Nhưng cho dù biết là như thế, tôi vẫn bất mãn đối với chàng

như cũ, cứ thuận theo với khuôn mặt trầm mặc như vậy.



※※※※※



Hôm sau, Huyền Lăng đến thăm chỉ nói với tôi một câu: “Trẫm phải lấy đại cục làm trọng.”



Tay tôi thủ đang cầm một bát tổ yến, nhẹ nhàng quấy nói:“Vâng . Thần thiếp hiểu được.”



Tôi thấy hai mắt chàng quầng thâm thì trong lòng âm thầm cười lạnh. Nghe nói tối hôm qua Hoa phi ngủ lại ở tại Nghi Nguyên điện, nghĩ đến chắc

chàng cũng không ngủ được ngon.



Trong hậu cung, tiền đồ cùng ân sủng của nữ nhân là ở trên giường gối

nam nhân, mà đại cục của nam nhân cũng là như vậy. Lưu luyến tới mấy

cũng sẽ có thể tan thành mây khói. Có lẽ tôi không biết có nên nói như

vậy hay không, không nói gì nữa.



Quả nhiên Huyền Lăng vừa ngáp vài cái. Cuối cùng, chính chàng cũng không biết xấu hổ, nói: “Nàng yên tâm. Trước mắt trẫm đang dùng người nên

không có cách nào khác. Chuyện của Thẩm dung hoa trẫm không có quên,

cũng không dễ dàng buông tha.”



Tôi thản nhiên mỉm cười nói: “Long thể hoàng thượng an khang là quan trọng, thần thiếp không có gì phải lo lắng.”



Vài ngày sau, Huyền Lăng không đặt chân tới Đường Lê cung của tôi

nữa. Thuần nhi bước theo tôi đang thong thả dạo bước trong Thượng Lâm

ngắm hạnh hoa mới nở. Những bông hoa đã nở thi nhau đua sắc, rặng mây đỏ sáng lạn, chung quanh hành lang vũ đình các giai ẩn ẩn một mảnh đồng

sắc. Tôi mặc y phục như trước đây, xiêm y màu xanh mặc dù hợp với mùa

xuân nhưng xem ra lại không hợp với màu hồng nhạt này.



Thuần nhi bĩu môi nói: “Hoàng thượng đã nhiều ngày không tới, chắc đã

quên tỷ tỷ với muội rồi.” Thuần nhi hái được một đóa hạnh hoa, cười với

tôi: “Phải không?”



Tôi lấy tay chỉ vào mặt muội ấy, cười: “Quên ta cũng sẽ không quên được muội muội nha, đứa bé lanh lợi.”



Thuần nhi rốt cuộc đem đế cắm hoa ở tại tấn điện, đi từng bước liền đá

lấy những bông hoa đã rơi kia, nhẹ nhàng cười nói: “Hoàng thượng không

đến cũng tốt, đến đây làm gì cũng phải theo quy củ, thật không có ý

nghĩa.”



Tôi che miệng muội ấy lại: “Muội lại nói linh tinh. Lời này nói ra cẩn thận bị ai nghe thấy là muội mắc tội khi quân đó.”



Thuần nhi nhìn loạn xung quanh, nhìn một lúc không thấy ai khác thì vỗ

ngực cười nói: “Tỷ tỷ làm ta sợ hết hồn. Chúng ta đi thăm Đỗ lương viện

đi, bụng nàng ta hiện tại có chút to lên rồi.”



Tôi gật gật đầu, cùng muội ấy bước đi.



Lúc đó gió to, khiến hoa rụng khắp nơi, loạn như mưa hồng. Hoa rơi xuống tay áo váy, cũng dừng nơi đầu vai trên xiêm y tôi.



Tôi ngửa đầu nhìn bầu trời kia đầy hạnh hoa, âm nhủ thầm trong bụng rằng xuân đã lại đến rồi.