Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 215 : Nhà ai hoa nở kinh động bướm bay

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Tâm tình tôi gần đây không được tốt, chẳng muốn động đũa ăn gì vì quá mệt mỏi nên không có khẩu vị. Ngay cả phúc xuân sơn đồ kia vừa thêu mấy châm đã cảm thấy nhàm chán vô cùng, tiện tay bỏ đó lên

giường nằm.



Nửa đêm, tiếng gió lạnh lào xào ngoài cửa sổ khiến cho tôi ngủ không

được ngon, buổi sáng thức dậy càng thêm khổ sở vì thấy tức ngực. Lúc

Hoán Bích hầu hạ tôi thay quần áo, muội ấy hoảng sợ thốt lên: “Tiểu thư

có muốn mời thái y đến xem hay không, sắc mặt người không được tốt.”



Tôi giãy dụa đứng dậy nói: “Không cần, chắc là tại hai ngày nay bị lạnh, chưa kể bây giờ mà đi mời thái y thì sẽ muộn giờ thỉnh an hoàng hậu,

khó tránh khỏi người khác nói ta cố tình ra vẻ. Chờ sau đi thỉnh an

hoàng hậu về bát uống canh nóng cũng tốt rồi.”



Hoán Bích có chút lo lắng nhìn tôi nói: “Để nô tỳ kêu hai người nữa đi ra ngoài cùng tiểu thư.”



Tôi đứng lên rồi đi tới cung của hoàng hậu để thỉnh an. Không ngờ hôm

nay mới đến đã thấy Huyền Lăng đang ngồi ở đó trò chuyện. Đến khi Huyền

Lăng thấy mọi người đã tới đông đủ, chàng chỉ vào Hoa phi và nói: “Tình

hình bệnh dịch trong cung có vẻ đã được ngăn chặn. Hoa phi đã có công

nên hôm nay trẫm khôi phục quyền quản lý hậu cung cho nàng ấy.” Tôi nghe lời này, trong ngực càng cảm thấy khó chịu nhưng vẫn phải ra vẻ bình

thản ôm chén trà, tự nhủ bản thân phải tuyệt đối, tuyệt đối bình tĩnh.



Hoa phi đứng dậy nói: “Tạ hoàng thượng.”



Sắc mặt cô ta vô cùng tốt, như thể đã biết Huyền Lăng sẽ khôi phục lại

quyền vị cho mình nên ung dung quyến rũ, vẻ đẹp lay động lòng người.

Huyền Lăng dặn: “Hoa phi, nàng phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của

một phi tử, hỗ trợ hoàng hậu cho tốt.”



Một câu nói đó như đánh trúng vào tim tôi. Tôi cắn môi, điều tôi không

muốn rốt cuộc đã xảy ra, xem ra bao nhiêu tâm huyết của lần trước đúng

là uổng phí. Tôi cố nén buồn bực trong lòng, theo mọi người đứng dậy

tướng hạ Hoa phi, hoàng hậu cũng thản nhiên cười nói: “Chúc mừng Hoa phi muội muội .”



Hoa phi thật là tự đắc, kiêu ngạo nhìn xung quanh. Nhưng mà lời hoàng

hậu còn chưa dứt, Huyền Lăng cũng đã mỉm cười nhìn Phùng thục nghi nói:

“Thục nghi tiến cung cũng đã năm sáu năm rồi phải không?” Ngừng một chút nói tiếp: “Thục nghi Phùng thị hiền thục ôn hoà, hầu hạ đã lâu, trầm ổn cẩn thận, sắc phong cho làm chính nhị phẩm phi, ban thưởng phong hào

‘Kính’.”



Tự dưng được phong phi nên Phùng thục nghi không khỏi sửng sốt một lát

làm cho Huyền Lăng phải hỏi: “Cao hứng đến nỗi ngay cả tạ ơn cũng quên

sao?”



Phùng thục nghi nghe vậy mới định thần lại, quỳ gối tạ ơn. Huyền Lăng

lại nói: “Nghi thức phong phi sẽ diễn ra vào ngày hai mươi sáu tại đây.

Kính phi, nàng vào cung cùng năm với Hoa phi, cũng coi như ở trong cung

đã lâu. Nàng hãy giúp đỡ Hoa phi, cùng nàng ấy cùng nhau giải quyết hậu

cung, đỡ một phần với hoàng hậu.”



Phùng thục nghi bình thường không được sủng ái nhiều nên so về thế lực

không thể bì kịp với Hoa phi. Nhưng nay đột nhiên được sắc phong làm

phi, lại được quyền quản lý hậu cung, chuyện xảy ra ngoài dự đoán nên

vui vô cùng. Nhưng mà cô ấy chỉ rụt rè bước đến, lặng lẽ mỉm cười tạ ơn.



Từ lúc đó, sắc mặt Hoa phi không còn tốt như lúc nãy. Tôi nghĩ đi nghĩ

lại đã hiểu được rằng bản thân vào cung chưa được lâu, đương nhiên không thể được sắc phong làm phi mà chống lại Hoa phi. Huyền Lăng vì sợ Hoa

phi bành trướng thế lực cho nên dùng Phùng thục nghi để kìm lại quyền

lực của Hoa phi trong hậu cung.



Vì thế, tôi cười khanh khách nói: “Chúc mừng Kính phi nương nương.”

Những lời này so với những lời nói với Hoa phi vừa rồi đương nhiên là

nhiệt tình hơn rất nhiều.



Khi Huyền Lăng ra ngoài, mọi người cũng đều lui xuống. Hoa phi giờ đây

đã phục hồi quyền vị, vì thế nên mọi người đều để cô ta đi trước.



Tôi ngồi trên kiệu, lòng nửa vui nửa buồn, vui là vì Phùng thục nghi

được phong làm phi, buồn là vì Hoa phi đã trở lại vị trí cũ, thế lực sẽ

như cá gặp nước, chỉ sợ Phùng thục nghi không thể ngăn cản.



Trong lòng lo lắng như vậy nên ngay cả chim hoàng oanh nhi hót trên ngọn cây ngày xuân cũng hiểu được phiền não trong lòng. Đi được một đoạn,

tôi nhân tiện nói: “Đi Tồn Cúc đường thăm Trầm dung hoa.”



Tiểu Duẫn Tử không tuân mệnh mà nói: “Thứ cho nô tài lắm miệng, dung hoa tiểu chủ vẫn chưa khỏi hẳn, chúng ta vẫn không vào được. Huống chi tiểu chủ sáng sớm đã không cảm thấy thoải mái trong người, hay người về cung nghỉ ngơi trước đi.”



Tôi đáp: “Ta không sao. Có sao đâu, cùng lắm là đốt nhiều lá ngải cứu lên. Nhóm cung nhân này cũng không hầu hạ sao?”



Tiểu Duẫn Tử cười trừ: “Nói là nói như vậy, tiểu chủ phải giữ gìn thiên

kim thân thể…” Thấy tôi lạnh lùng nghiêm mặt, chung quy không dám chống

lại, vì thế đành phải gật đầu đi hướng Tồn Cúc đường.



Phùng thục nghi được phong làm Kính phi, tuy thánh chỉ còn chưa chính thức ban xuống, nhưng khẩu dụ Huyền Lăng đã xuất, nên mọi người trong

hậu cung đều đến đứng trước Quân Chiêu điện của cô ấy để chúc mừng. Tồn

Cúc đường ở một bên lại càng có vẻ lạnh lẽo. Khi tôi đi vào bên trong,

mọi thứ cũng vẫn im ắng, chí ít cũng đã lấy lại được dáng vẻ lịch sự tao nhã ngày nào, tinh thần suy sụp cũng đã trở thành hư không. Vài tiểu
loạn chuyển, đành phải nhịn đi. Kính phi xoay mặt không nói, những phi

tần còn lại cũng ngưng cười, ngượng ngùng nhìn.



Hoàng hậu hái một đóa hoa mẫu đơn hồng cười nói: “Hoa phi muội cũng quá

xét nét rồi. Chưa chính thức phong phi cũng đâu có quan trọng, chỉ cần

trong đầu hoàng thượng nhận định muội ấy là Kính phi là được rồi. Muội

thấy có phải hay không?”



Sắc mặt Hoa phi cứng ngắc, ngửa đầu nói: “Phải cũng phải, không phải

cũng không phải. Nếu có phúc khí, đương nhiên không cần phải chờ, nhưng

nếu không có phúc khí, dù chỉ còn một giờ một khắc cũng không thành.”



Nhưng hoàng hậu cũng không tức giận, chỉ cười nói với Kính phi: “Hôm nay đã là ngày hai mươi ba, chỉ còn ba ngày nữa là sắc phong, muội chuẩn bị cho tốt.” Lại nói với Hoa phi: “Sao Kính phi lại không có phúc được,

muội ấy cùng muội tiến cung cùng năm, nay không chỉ được phong phi, mà

ít ngày nữa sẽ giúp đỡ muội muội giải quyết lục cung, muội muội có người hiệp trợ âu cũng là phúc của muội muội. Bản cung lại cái có phúc được

vui vẻ thanh nhàn.” Vừa dứt lời, mọi người liên thanh tán thưởng hoàng

hậu phúc trạch thâm hậu.



Hoa phi cũng không nói gì tiếp, chỉ lạnh lùng cười, nhìn chằm chằm đóa

mẫu đơn màu phấn hồng trong tay hoàng hậu, nói: “Hoa mẫu đơn này thật là đẹp, nhưng màu phấn hồng chung quy vẫn chỉ là màu phụ, không đạt đến vẻ tinh tế tao nhã. Còn không bằng thược dược, tuy không phải hoa vương

nhưng hồng thắm cuốn hút, đó mới là màu chính.” Lời Hoa phi vừa nói ra,

trong lòng mọi người đều là “lộp bộp” một chút, lại khó mà nói được gì.

Lúc này, trên đầu Hoa phi lại có một đóa thược dược hồng thắm, càng tôn

lên dung sắc diễm lệ, kiều ba đảo mắt của cô ta.



Mọi người đều biết, phấn hồng là chỉ người làm thiếp, hồng thắm mới là

chính thất. Lúc này Hoa phi cầm hoa hồng thẫm, trong tay hoàng hậu lại

là đóa hoa hồng nhạt, tôn ti đảo lộn, trong lúc nhất thời lặng ngắt như

tờ, không ai dám tùy tiện nói gì.



Hoàng hậu giờ đây cầm mà cũng như không cầm đóa hoa, vẻ mặt khó xử trong khi trông Hoa phi lại thật tự đắc. Tôi thản nhiên nói: “Hồi nhỏ, thần

thiếp từng học qua một bài thơ, bây giờ mà đọc thì thật đúng thời điểm,

đành khoe xấu trước mặt hoàng hậu cùng các vị tỷ tỷ rồi.”



Hoàng hậu đang lúc xấu hổ, thấy tôi giải vây thì thuận miệng nói: “Muội muội đọc đi.”



Tôi ngân nga đọc: “Trước sân thược dược yêu kiều, hoa sen mặt nước nở

nhiều thanh cao. Mẫu đơn quốc sắc đẹp sao, hoa vừa hé nở xuyến xao kinh

thành.”



Tôi vừa đọc xong thơ, hoàng hậu đã thoải mái mỉm cười, tay cầm mẫu đơn

trước vạt áo: “Hay cho mẫu đơn quốc sắc! Tôn ti vốn là ở trong lòng

người, hoa thược dược có hồng thắm hơn vẫn chỉ là yêu kiều, không sánh

kịp với mẫu đơn quốc sắc thiên hương.” Thấy trên mặt Hoa phi có vẻ tức

giận, lại càng cười nói: “Hôm nay ngắm hoa mà sao Hoa phi muội muội lại

có vẻ không thoải mái. Đừng vì nghĩ ngợi nhiều mà mất hứng.”



Hoa phi cố nén giận, thi lễ rồi xoay người bước đi, không ngờ đi quá

nhanh khiến cho chuỗi vòng trân châu trên cổ cô ta bị đứt, những hạt

trân châu rơi xuống đất như mưa. Trân châu kia to như ngón tay cái, rất

tròn, cơ hồ nhìn không ra hạt lớn hạt nhỏ nên càng thêm phần quý báu.



Hoa phi do không biết, nghe thấy Tào tiệp dư “Ai nha” một tiếng mới xoay người lại thì đúng lúc đạp lên váy của Đỗ lương viện. Đỗ lương viện

đứng thẳng không xong, dưới chân lại dẫm lên trân châu bị rơi vung vãi

lúc nãy, trong lúc bị trượt thì thất thanh kêu la. Kính phi cũng kêu:

“Còn không mau đi đỡ muội ấy!” Nội giam liền nhanh chóng đỡ lấy, chính

mình lại bị đè lên không nhẹ.



Lúc thấy hoàng tự không việc gì, tránh được một kiếp nạn, hoàng hậu cùng Kính phi đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tôi đưa mắt nhìn một vòng thì

thấy Thành phi chỉ lầm lũi đứng một bên im lặng vuốt lông cho Tùng Tử,

so với những người đang hoảng sợ ở đây thì không có biểu hiện gì khác

thường.



Lòng tôi hồ nghi bất an, còn hoàng hậu vỗ ngực nói: “A di đà Phật! May

là Đỗ lương viện không có chuyện gì.” Còn chưa có nói xong tự dưng lại

thấy Thành phi hét lên. Từ trong tay cô, Tùng Tử kêu lên một tiếng rồi

nhảy vọt ra ngoài. Mọi người còn chưa định thần được chuyện gì xảy ra đã thấy Tùng Tử chạy thẳng về phía Đỗ lương viện. Con mèo này ngày thường

được chăm nuôi cẩn thận nên béo tốt, khi chạy lại tạo ra lực cực lớn,

thái độ dữ tợn càng khiến mọi người không dám chặn lại.



Vốn trân châu bị rơi đầy đất đã sớm làm vài tần phi trượt ngã, tiếng kêu trong đình viện vang lên không ngừng, mọi người nháo nhào, nội giam các cung nữ hết đỡ người này lại đỡ người kia, không biết thế nào mới ổn.



Tùng Tử thoát ra khỏi tay Thành phi, mọi người nhất thời cũng chưa

kịp phản ứng gì, ngay cả Đỗ lương viện cũng bị dọa cho ngây người. Tôi

chỉ lờ mờ hiểu được có chuyện không hay, vốn đã đứng ở một góc, lúc này

lại càng muốn tránh đi vài bước. Bỗng nhiên, phía sau bị ai đó dùng sức

đẩy, tôi ngã nhào về phía trước, đúng hướng bụng Đỗ lương viện cùng Tùng Tử với bộ mặt dữ tợn. Tôi sợ tới mức không kêu ra tiếng, Đỗ lương viện

mang vẻ mặt mặt hoảng sợ, hơi ngoái lên để gọi người tới giúp. Lòng tôi

mềm nhũn, tự dưng lại tưởng tượng ra đứa nhỏ đó sẽ đáng yêu thế nào.

Không kịp nghĩ lại, tôi liều mạng dùng thân mình tránh qua một bên rồi

lại ngã lên cánh tay, thật sự rất đau… Hai má giống như bị cái gì đó bén nhọn đâm tới, đau xé người. Tôi đau đến rơi nước mắt, nhưng phải cắn

răng nhịn xuống mà đúng lúc đó lại còn nghe thấy tiếng hét chói tai…