Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 216 : Quý tần

Ngày đăng: 20:32 18/04/20


Không lâu sau, Đỗ lương viện được đỡ dậy, kèm theo những lời quan tâm thật tình có mà giả bộ thân thiết cũng có của các phi tần khác: “Thế

nào? Có thương tích gì không?” rồi vội vàng cho người chạy đi mời thái

y. Một đám người đỡ cô ta đứng lên và ân cần hỏi han mà chẳng có ai thèm hỏi tôi lấy một câu. Tôi gục trên mặt đất, mùi bùn đất cùng cỏ xanh xộc vào mũi, thấy được rõ ràng bạch thảo cùng cánh hoa rơi đầy đất đỏ sẫm

như máu. Tôi đành phải giãy dụa tự đứng lên, cánh tay đau không chịu

nổi. Kính phi cùng Thuần nhi chạy tới, cẩn thận đỡ tôi dậy rồi lại đỡ

tôi ngồi xuống. Thuần nhi khẩn trương đến độ nước mắt đầm đìa, khóc hỏi: “Chân tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”



Tôi lấy tay sờ hai bên má bị đau, lại thấy có máu ở tay, màu đỏ tươi đó

đang đọng trên ngón tay mang theo một mùi tanh, không khỏi khiến tôi sợ

hãi. Tôi quý trọng dung nhan bản thân, nay bị thương tích như vậy, tuy

rằng không nghiêm trọng lắm nhưng cũng không khỏi khiến trong lòng xót

xa.



Kính phi cũng khổ sở, nhìn kỹ một hồi rồi nói nhỏ: “Hình như vừa rồi Đỗ

lương viện bị Tùng Tử đẩy ngã. May mà không bị thương tổn gì nên không

sao. Ai, nếu mà muội làm tổn hại tới đứa bé kia thì làm sao có thể ổn

được?”



Sao mà tốt được? Tôi hơi cười khổ. Ở trong mắt người khác, hiện nay tôi

chỉ là một phi tần bị thất sủng, tranh sủng với Hoa phi mà không biết tự lượng sức mình, đâu có gì quan trọng hơn.



Cánh tay tôi đau đến nỗi ứa mồ hôi lạnh, nắng xuân làm cho tôi thấy hoảng loạn, vất vả lắm mới nói ra ba chữ: “Không ý kiến.”



Thuần nhi sợ tới mức mặt cũng trắng bệch ra, lay lay ống tay áo của tôi mà nói: “Tỷ tỷ đừng làm muội muội sợ.”



Muội ấy vừa động vào tay áo, cánh tay tôi lập tức lại đau điếng lên. May là Kính phi thấy mặt tôi không còn hột máu mới bảo Thuần nhi dừng lại.

Thuần nhi sợ tới mức vừa động vào đã vội vã buông tay tôi ra, đem theo

vẻ mặt ngoan ngoãn cầu xin đứng ở bên cạnh tôi.



Hoàng hậu nổi giận, một bên an ủi Đỗ lương viện, một bên quát bảo chư

phi im miệng không được ồn ào. Lúc cô xoay người, thấy tôi cũng ngồi đó

thì đổi sắc mặt: “Chân Tiệp dư cũng không được khoẻ, hãy cùng Đỗ lương

viện đến thiên điện nghỉ tạm, kêu thái y vào xem vết thương.”



Cho tới lúc nằm trên giường trong thiên điện, tôi mới cảm thấy đỡ một chút. Tiến vào thỉnh mạch là thái y Chương Di, hoàng hậu sợ Đỗ lương

viện động thai nên sốt ruột kêu hắn qua xem cho cô ta, trong khi đó lại

nhìn tôi vừa có điểm bất đắc dĩ vừa trấn an. Tôi nhanh trí nói: “Để

lương viện muội muội khám mạch trước đi, hoàng tự quan trọng hơn.”



Hoàng hậu hơi lộ ra vẻ mặt khen ngợi. Chương Di lẳng lặng xem mạch, thần sắc của Đỗ lương viện thì lo lắng hoảng loạn, thần khí lại hoàn hảo.

Chung quanh yên tĩnh không tiếng động, không biết có phải là lo lắng cho Đỗ lương viện có thai nên không thể tránh khỏi có người muốn bày mưu

tính kế hay không. Tôi cố ấn chặt tay vào người khiến cánh tay đau nhức, nghe tiếng “tí tách” lay động, ngoài cửa sổ cảnh xuân tươi đẹp, tôi nằm trên giường, trước mắt quay cuồng một vòng lại một vòng, chỉ cảm thấy

cảnh xuân kia cách mình thật xa. Xa xôi như vậy, bàn tay có vươn ra đến

đâu cũng không thể nắm tới. Bên tai tôi vang lên vẻ vui sướng trong

giọng nói cứng nhắc của Chương Di: “Lương viện tiểu chủ không có trở

ngại, hoàng tự cũng bình yên vô sự. Quả là vạn hạnh. Nhưng tiểu chủ bị

hoảng sợ, bây giờ vi thần kê cho thuốc an thần là được rồi.”



Hoàng hậu như vừa nhẹ nhõm thở dài một hơi, niệm vài câu phật, nói: “Vậy thì bản cung an tâm rồi, bằng không phải thật xin lỗi hoàng thượng cùng tổ tiên.”



Bên cạnh, mọi người mang vẻ mặt phức tạp khôn kể. Được giây lát, Tần

phương nghi mới nở nụ cười nói: “Rốt cuộc Đỗ tỷ tỷ phúc lớn, không có

việc gì là tốt rồi.” Mọi người lúc này mới cười cùng Đỗ lương viện và

nói chuyện an ủi.



Hoàng hậu lại nói: “Bên kia Chân tiệp dư cũng vừa bị ngã, e rằng đã bị thương, thái y nhìn xem sao.”



Chương Di khom người nhận lệnh, nhìn tôi thật kỹ và thưa: “Trên mặt tiểu chủ chỉ bị thương ngoài da, chút dán thuốc vào là ổn. Còn cánh tay tuy

đã bị thương, nhưng vẫn còn dùng dược.” Hắn lại ngồi xuống xem mạch; ánh mặt trời dừng ở bộ râu hơi hơi hoa râm của hắn tạo nên một đường sáng

kỳ dị. Đột nhiên, hắn đột nhiên đứng dậy cười nói: “Chúc mừng tiểu chủ.”



Thuần nhi gấp đến độ hét lên: “Sao ngươi nói bậy bạ gì thế, tay của Chân tỷ tỷ bị thương mà ngươi còn chúc mừng!”



Tôi ngẩn ra, mơ hồ hiểu được chuyện gì, lòng tràn ngập vui mừng không kìm hãm được, không thể tin được thốt lên: “Ý ngươi là…”



Hắn rốt cuộc cúi đầu: “Chúc mừng tiểu chủ, tiểu chủ đã có thai gần hai

tháng.” Tôi vừa mừng vừa sợ, lập tức ngồi dậy thì trên tay lại cảm thấy

tê rần. Tôi nhịn không được kêu đau một tiếng, hoàng hậu lộ rõ vui mừng

trên mặt, oán trách tôi nói: “Sao người có thai lại hấp tấp như vậy

được.” Nói xong hỏi thái y: “Thật sao?”



Chương Di nói: “Thần theo y hơn đã mười năm, chuyện này cũng có thể đoán được chắc chắn. Nhưng hồi bẩm hoàng hậu, tiệp dư tiểu chủ sức khoẻ suy

nhược, vừa nãy bị ngã nên thai tượng có chút không ổn. Để thần kê đơn

thuốc an thai cho tiểu chủ dùng, tĩnh dưỡng tốt thì không có gì đáng

ngại nữa.”



Hoàng hậu lại cười nói: “Vậy mời thái y ra sức giùm. Bản cung giao phó Chân tiệp dư cùng đứa con trong bụng cho ngươi.”



Chương Di đáp: “Vi thần nhất định tận tâm tận lực.”



Hoàng hậu ôn hòa ngồi cạnh người tôi: “Y thuật của Chương thái y vô cùng tốt, muội yên tâm đi.”



Tôi mỉm cười nói: “Hoàng hậu dốc lòng quan tâm, thần thiếp vô cùng cảm kích.”



Kính phi lại cười nói: “Tốt quá. Hôm nay bị sợ hãi một hồi, kết quả

không những Đỗ lương viện không sao mà Chân muội muội lại có hỉ mạch,

thật sự là song hỷ lâm môn.”



Hoàng hậu liên thanh nói: “Phải, phải, phải. Kính phi, ngày mai muội hãy dẫn bản cung đến Thông Minh điện tạ ơn thần ân. Thành phi, Hoa phi cũng đi.”



Thành phi yên lặng trang nghiêm cười coi như đã đáp ứng, còn Hoa phi

cười đầy miễn cưỡng, nói: “Hai ngày nay thần thiếp cảm thấy thân mình

khó chịu, không đến được.”



Gương mặt hoàng hậu không lộ vẻ hờn giận, bỗng nhiên nghe được một âm

thanh yếu ớt từ đâu đó vang lên: “Tưởng chỉ có tỷ tỷ thân mình không tốt chứ, đến ngay Hoa phi cũng cảm thấy không khoẻ là sao.”



Hoa phi bị nói vậy nên nhất thời giận tái mặt quay đầu lại nhìn, nói:

“Bản cung tưởng ai… hoá ra là Đoan phi nương nương, đến cũng đúng lúc

thật.”



Mọi người nghe thấy tiếng nói đều quay đầu lại thì thấy Đoan phi đang

tới gần, cô cũng không để ý lời của Hoa phi. Hoàng hậu cười nói: “Đoan

phi muội muội ít khi xuất hiện, sao muội lại tới đây? Hôm nay quả thật

là ngày lành, nhìn sắc mặt muội cũng không tệ lắm.”
Cô ấy hé miệng không nói, tôi biết cô ấy ngại Cận Tịch đang đứng cạnh

nên nói: “Giờ phút này trong phòng không có tâm phúc của thần thiếp mà

là của nương nương, vì vậy nương nương cứ nói.”



Cô ấy hơi trầm tư, lấy ra một sợi tơ được đính lên hai khỏa trân châu

tinh tế trắng như tuyết đặt ở trước mặt tôi: “Xin quý tần cẩn thận xem

qua một chút.”



Tôi không biết cô ấy muốn nói điều gì nhưng cầm sợi tơ soi trước ánh nến nhìn đi nhìn lại mấy lần, nghi hoặc hỏi: “Hình như là chuỗi vòng của

Hoa phi đeo hôm nay?” Lời vừa ra khỏi miệng, tự dưng dần dần hiểu được,

sợi tơ để xâu chuỗi vòng cổ bằng trân châu đa số bát cổ hoặc mười sáu cổ mới có thể chịu được sức nặng của trân châu. Hơn nữa hạt trân châu trên cổ Hoa phi hôm nay cực lớn, sợi tơ ít nhất cũng phải mười sáu cổ mới có thể giữ được. Nhưng mà sợi tơ trước mắt này chỉ có bốn cổ khiến trong

lòng tôi thầm giật mình, vì thế hỏi: “Nương nương nhặt được nó trong

đình viện của hoàng hậu sao?”



Đoan phi cười như không cười, đáp: “Không sai, ai cũng vội vàng hỏi thăm Đỗ lương viện và muội muội nên thứ này bị bản cung lấy luôn.” Cô nhấp

nhẹ một miệng nước trà, từ từ nói: “Hoa phi thật sự là cẩn thận mấy cũng có lúc sai sót.”



Tôi nhấc một bên mi, đạm mạc nói: “Khó trách chuỗi dây trân châu đó của Hoa phi bị đứt, hoá ra là do nàng ta cố tình.”



Hai hạt trân châu trên sợi tơ phát ra ánh trong trẻo nhưng sáng bóng.

Tôi thiết nghĩ việc xảy ra trong đình viện của hoàng hậu hôm nay thật

nguy hiểm, nếu Đỗ lương viện thật sự trượt chân trên đám trân châu đó

thì hậu quả thật sự là khó lường… Tôi theo bản năng vuốt bụng mình, nay

trong bụng của tôi cũng có một sinh mệnh bé nhỏ đang hô hấp sinh trưởng, suy bụng ta ra bụng người, chẳng tránh được run sợ trong lòng…



Tôi không khỏi cảm kích Đoan phi, khẩn thiết nói: “Đa tạ nương nương đã lưu ý.”



Ánh mắt cô nhu hòa dừng trên bụng tôi, thần sắc trở nên ôn nhuyễn, một

lúc lâu thổn thức nói: “Bản cung thứ nhất là muốn nhắc nhở muội, thứ

hai… Trong bụng muội là một đứa trẻ vô tội, đứa nhỏ là tinh hoa tâm

huyết của phụ mẫu, bản cung nhìn cũng không nhẫn tâm, xem như tích phúc

vì đứa nhỏ này đi.”



Tôi cảm động, Đoan phi lãnh đạm như thế nhưng đối với trẻ con lại rất

yêu thích, cho dù cô ấy có chán ghét Tào tiệp dư đến mấy cũng không hề

giận chó đánh mèo lên Ôn Nghi công chúa. Tôi đứng thẳng dậy, cung kính

thi lễ với cô ấy: “Tần thiếp đa tạ nương nương rủ lòng thương đứa trẻ

trong bụng.”



Mắt Đoan phi hơi đỏ lên, chợt lấy khăn tay che mặt, bình tĩnh nói :“Sẵn đã nói rồi thì bản cung không ngại nói cho muội muội thêm một chuyện,

nghe nói chuỗi vòng này là Tào tiệp dư tặng cho Hoa phi.”



Tôi im lặng suy tư một lúc, cảm thấy lúc này ngay cả ra vẻ tươi cười

cũng khó, nhẹ nhàng ôm lấy khăn trải bàn có đường viên hoa và nói: “Tào

Cầm Mặc so với Hoa phi càng khó đối phó. Trong người này ẩn chứa lưỡi

dao sắc vô hình, thần thiếp mấy lần suýt mắc kế của nàng ta.”



Đoan phi khẽ cười: “Nếu Hoa phi là mãnh hổ thì Tào Cầm Mặc chính là vuốt sắc của mãnh hổ, nhưng muội ở bên nàng ta cũng không chiếm được bao

tiện nghi phải không?” Đoan phi đột nhiên ngưng cười, nghiêm mặt nói:

“Chỉ cần biết rằng ngọn gió ở trong tay ai mới có thể cẩn thận tránh xa. Chỉ sợ mình bị hại mà ngay cả đối thủ là ai cũng không biết mới thực sự đáng sợ.”



Vì dùng hết sức để nói nên sắc mặt của Đoan phi từ tái nhợt chuyển thành ửng hồng, cố gắng nhịn không ho khan ra tiếng thì lại càng lên cơn

suyễn. Thị nữ bên người Đoan phi thấy thế liền lập tức đưa thuốc cho cô

uống.



Tôi hỏi: “Nương nương rốt cuộc là bị bệnh gì, sao mãi cũng không

khỏi? Thần thiếp biết một vị thái y chẩn mạch vô cùng giỏi, không bằng

tiến cử người đó trị bệnh cho nương nương.”



Đoan phi đã có vẻ đỡ hơn, xua tay nói: “Không cần quý tần lo lắng. Bản

cung bị thương từ xưa, nay uống thuốc gì cũng không có hiệu quả, chỉ có

thể điều dưỡng cho tốt.”



Thấy cô ấy nói vậy tôi cũng không khuyên nữa. Đoan phi lại ra ngoài bằng cửa sau, tôi với Cận Tịch cũng không nói nữa, cả hai đều trầm mặc vì

chúng tôi đều hiểu được có bao nhiêu sao hiểm ác đang rình rập xung

quanh.



Cận Tịch hầu hạ tôi thay quần áo, nửa quỳ ở trước giường: “Nương

nương không cần suy nghĩ nhiều như vậy, ngược lại hao tổn tinh thần,

biết là Hoa phi cùng Tào tiệp dư là được. Chúng ta ở giữa, binh đến

tướng chặn cũng là được.”



Tôi tựa người lên gối mềm nói: “Đoan phi lúc ấy không ở trong đình viện, cho nên chỉ biết một việc, chẳng lẽ ta cũng có thể không lưu tâm sao?”



Cận Tịch hơi hơi kinh ngạc, nói: “Ý của nương nương là…”



“Chuỗi vòng của Hoa phi bị đứt khiến Đỗ lương viện suýt trượt chân, may

là không ngã sấp xuống nhưng tự dưng Tùng Tử trong tay Thành phi lại đột nhiên chạy vọt ra, chẳng lẽ không kỳ quái sao? Đương nhiên mùa xuân,

loài mèo khó tránh khỏi phiền toái, nhưng Tùng Tử đã được dạy dỗ cẩn

thận, sao lại có thể đi đả thương người khác được?”



Tay đang cầm y phục của Cận Tịch hơi run lên vì rùng mình:“Ý nương nương là…”



Tôi gục đầu xuống, nói: “Thành phi là hậu phi duy nhất có con trai…”



Cận Tịch nói: “Nhưng thường ngày ai cũng thấy Thành phi nương nương rất cẩn thận chặt chẽ, chỉ muốn tự bảo vệ mình.”



Tôi thở dài một hơi nói: “Chỉ mong là ta lo xa.” Tôi chỉ là cảm thấy

hoàng thượng ít con nỗi dõi, nếu thật là có người có ý định hãm hại

đương nhiên sẽ không chỉ là một người gây nên. Tôi suy nghĩ lại, hỏi:

“Ngươi cảm thấy Đoan phi như thế nào? Kỳ thật nàng ta tị thế đã lâu,

thật sự không cần phải như vậy.”



Cận Tịch đem xiêm y của tôi gập lại gọn gàng, chậm rãi nói: “Nô tỳ vào

cung đã lâu, tuy rằng không được tiếp xúc với Đoan phi nương nương nhưng là nô tỳ cảm thấy Đoan phi nương nương không giống người hại người

khác, nhưng Đoan phi nương nương cũng không phải là người có thể dễ dàng trêu chọc.”



Tôi bắt đầu nằm xuống: “Đúng là như thế cho nên ta đối với nàng ta rất

cung kính, tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết. Ta cũng biết, người trong hậu

cung làm việc đều có mục đích của chính mình, Đoan phi giúp ta cũng có

lẽ là vì bất hoà với Hoa phi.”



Cận Tịch đáp: “Vâng.” Nói xong thổi tắt nến còn tôi nhắm mắt ngủ, ánh trăng phản chiếu trên giường.