Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Chương 217 : Keo liền sẹo
Ngày đăng: 20:32 18/04/20
Sáng sớm hôm sau, vừa tới thỉnh an hoàng hậu, cô ấy đã sai người đỡ
lấy tôi mà nói: “Hoàng thượng đã nói muội không cần đa lễ, muội muội cứ
ngồi là được rồi.” Tôi vừa ngồi xuống, hoàng hậu lại nói: “Sáng nay
hoàng thượng đã đích thân đi báo cho thái hậu biết chuyện muội có thai,
thái hậu cũng rất vui mừng, bảo bản cung dẫn muội muội đến chỗ người
thỉnh an.”
Tôi cúi đầu đáp ứng. Khi tới Di Trữ cung, tâm tình thái hậu rất tốt,
đang đi dạo ngắm hoa trong đình viện, thấy tôi với hoàng hậu cùng nhau
đến thì càng cao hứng, thế là giơ tay ra hiệu cho chúng tôi tới gần.
Tôi định đa lễ trước thái hậu thì người đã nói: “Người khác thì phải đa lễ chứ ngươi đang có thai, cứ việc ngồi đi.”
Tôi tạ ơn và ngồi xuống, nghe thái hậu hỏi hoàng hậu: “Mai là lễ sắc
phong, hoàng hậu đã chuẩn bị thế nào rồi?” Nói xong nhìn tôi rồi lại dặn hoàng hậu: “Quý tần cũng coi như là một chủ nhân thật sự rồi, lễ sắc
phong phải chuẩn bị cho cẩn thận một chút, tránh những sơ suất không
đáng có.”
Tôi đứng lên nói: “Thần thiếp không dám đòi hỏi điều gì quá đáng, tất cả để thái hậu cùng hoàng hậu làm chủ.”
Thái hậu nói: “Cứ ngồi xuống. Ai gia biết ngươi là người có biết chừng mực, nhưng không thể để mất thể diện được.”
Hoàng hậu ráng cười và thưa: “Mẫu hậu yên tâm, thần thiếp đã chuẩn bị thỏa đáng. Nhưng vì ngày sắc phong quá gấp nên không kịp may cát phục
cùng lễ quan, thần thiếp đã lệnh cho lễ bộ lấy cát phục cùng lễ quan của Kính phi khi được phong thành thục nghi để sửa lại.”
“Ừ.” Thái hậu vuốt cằm nói: “Hoàng hậu làm rất tốt, tuân theo nghi
thức lại không mất cấp bậc lễ nghĩa.” Nói xong ra hiệu cho cung nữ bưng
một cái hộp màu hồng đến, ở trên là một cây trâm bằng vàng, nhìn kỹ thì
đó đúng là cây trâm Mi Trang được tặng khi ‘mang thai’, hồi đó bị Huyền
Lăng giận dữ ném đi khiến nó bị hỏng một góc, nay đã dùng ngọc bích nạm
lại. Thái hậu ra hiệu cho tôi tiến gần, cười nói: “Đỗ lương viện có
thai, ai gia đã ban thưởng cho nàng ta một đôi vòng tay phỉ thúy hương
châu, còn cây trâm như ý này thưởng cho ngươi.”
Tôi hơi hoảng loạn trong lòng vì phải nhớ tới đủ loại chuyện Mi Trang đã trải qua, tự dưng cảm thấy có chút điềm xấu. Nhưng mà kinh ngạc
thay, thái hậu đã đem cây trâm cài lên tóc tôi và cười nói: “Quả nhiên
rất đẹp.”
Một lúc sau, tôi mới định thần lại để mới tạ ơn, còn hoàng hậu cười
nói: “Mẫu hậu quả nhiên thiên vị Hoàn quý tần. Năm đó Thành phi có thai, mẫu hậu cũng chỉ thưởng cho nàng ta ngọc bội.”
Cứ thế hàn huyên một lúc, thái hậu dặn dò tôi cách rất nhiều an thai dưỡng sinh cho tới khi tôi hồi cung.
※※※※※
Khi trở lại Oánh Tâm đường, tôi đang định thay lại thường phục thì tự dưng thấy trên bàn trang điểm xếp đầy bình lọ, đặc biệt là một cái hộp
nhỏ màu xanh ngọc bằng cúc thạch bóng loáng. Khi mở ra thì thấy là thuốc mỡ, tôi không nén được tò mò liền hỏi: “Đây là cái gì?”
Cận Tịch lại cười, nói: “Đây là cao ngọc lộ quỳnh chi, do hoàng
thượng sai người đưa tới, nghe nói có hiệu quả liền sẹo rất tốt.” Nói
xong cô lại chỉ vào cái hộp nhỏ và giải thích: “Còn đây là phấn phục
nhan như ngọc, làm tan vết máu bầm.” Nói xong chỉ qua các màu giới thiệu một lần, đều là thuốc có thể chữa khỏi mặt vết trên mặt tôi, đều là của Huyền Lăng ban tặng.
Tôi ngồi xuống, nghiêm mặt vuốt ve vết thương. May mà hôm qua Tùng Tử không lao vào người tôi, nên vết cào dưới tai cũng không sâu nhưng nhìn thấy đúng là ghê người, như hai con quạ đen trên nền tuyết trắng.
Cận Tịch trầm mặc thật lâu mới thưa: “Chuyện hôm qua bây giờ nô tỳ
nghĩ đến vẫn thấy sợ, nương nương hiện giờ đang mang thai nên sau này
mọi chuyện đều phải hết sức cẩn thận.”
Tôi “ừ” một tiếng, nhìn cô chằm chằm một lát, Cận Tịch hiểu ý, tiếp
lời: “Đồ ăn của nương nương từ nay nô tỳ sẽ cho xem xét cẩn thận, hôm
qua hoàng thượng cũng đã phái đầu bếp từ thiện phòng đến đây để chăm sóc việc ăn uống cho nương nương, ngoài hắn ra thì ai cũng không được nhúng tay vào. Còn thuốc uống của nương nương cũng sẽ do Chương thái y một
tay chuẩn bị, Chương thái y là người lão thành, thiết nghĩ sẽ không có
gì sai lầm.”
Lúc này tôi mới yên tâm, thay áo bằng lụa xanh ngọc, quần lụa màu
hồng, ngắm hoa được một hồi thì cảm thấy mệt mỏi nên lên giường nằm ngủ. Ngủ được một lúc, tôi lờ mờ cảm thấy trước mặt hình như có người ngồi,
mở mắt ra nhìn thì nhận ra bóng dáng gầy yếu kia chính là Lăng Dung.
Muội ấy mỉm cười nói: “Thấy tỷ tỷ ngủ ngon nên muội muội không dám quấy rầy.”
Hiện giờ đã vào xuân, Lăng Dung chỉ mặc xiêm y mộc mạc cùng áo choàng mỏng màu xanh thẫm, tôi nhìn gần mới để ý đến trên áo có một vết hoa
văn lõm vào cực khéo. Tóc tai cũng chỉ búi lên qua loa đơn giản, đeo
vòng tay mã não màu đỏ sậm cùng với châu hoa bằng bạc, càng tôn lên vẻ
gầy yếu giống như cành liễu yếu đuối đung đưa trong gió.
Lời muội ấy vừa nói ra miệng, tôi cả kinh trên mặt biến sắc. Lăng
Dung là nhờ giọng ca mà được sủng ái, thanh âm uyển chuyển như chim
hoàng oanh, không ngờ căn bệnh phong hàn lại lợi hại như thế, khiến cho
giọng của muội ấy thô rát khó nghe giống như cây sáo bị sai điệu.
Lăng Dung tựa hồ nhìn ra vẻ mặt của tôi, thần sắc buồn bã gồm cả
thương tâm, chậm rãi nói: “Tỷ tỷ kinh ngạc vì thấy bộ dạng Lăng dung
thật không nên ra khỏi cửa?”
Tôi mang kéo tay muội ấy và hỏi: “Sao phong hàn lại lợi hại như vậy, thái y không chữa trị tốt sao?”
Muội ấy khẽ gật đầu, đôi mắt đỏ lên, miễn cưỡng cười nói: “Thái y nói bị phong hàn nên dùng thuốc mạnh một chút, kết quả cổ họng bị như vậy.”
Tôi cả giận, nói: “Thái y quả thật là hồ đồ! Thân mình muội vốn yếu
như vậy sao lại có thể dùng hổ lang chi dược được? Như vậy làm sao mà
khỏi? Để ta đi thưa với hoàng hậu đuổi ngay tên thái y kia đi.” Nói xong xoay người đứng lên tìm hài đi.
Lăng Dung ngăn cản tôi: “Tỷ tỷ đừng đi, tại muội mau chóng muốn lành bệnh nên mới để thái y kê thuốc mạnh.”
Tôi thở dài: “Nhưng mà cổ họng muội bị như vậy… hoàng thượng nói sao?”
Lăng Dung cười khổ một chút, phất góc áo thản nhiên nói: “Sau khi bị
phong hàn hai ngày, hoàng thượng từng triệu muội đến Nghi Nguyên điện để hát, đáng tiếc muội hát không ra tiếng nên hoàng thượng liền dặn muội
tĩnh dưỡng cho tốt, sau đó không triệu hạnh muội nữa.” Khẩu khí của muội ấy cực đạm mạc bình thản, cứ như chuyện vừa nói ra không liên quan gì
đến mình.
Tôi cả kinh hỏi: “Chuyện xảy ra từ khi nào mà ta không biết?”
vào mùa xuân, bột ngọc trâm vào mùa thu. Mặt khác, bôi giọt sương sớm
đọng trên hoa sen với bột lên mặt cùng một lúc thì hiệu quả càng tốt.
Một trương khác là đơn thuốc viên, chọn thời tiết đoan ngọ, khi khắp nơi tràn đầy cây ích mẫu, trên cỏ không thể có bụi đất, phơi qua một nắng,
nghiền hoa nhài ra thật nhỏ, thêm nước cùng bột mì với số lượng vừa phải rồi lại đem phơi nắng. Dùng một cái bếp lò ba tầng, lấy lửa nung khô
khoảng nửa canh giờ, tiếp đó để nửa nhỏ chừng một ngày một đêm mới được
viên thuốc hoàn toàn lạnh thấu, lấy bát nghiền hoa nhài đã sử dụng trước đó. Dùng chuỳ để nghiền cũng phải chú ý, lấy ngọc chùy tốt nhất. Ngọc
hay sừng hươu đều có thể khiến da thịt dễ chịu, trừ ban công hiệu.
Tôi lại hỏi: “Có hỏi tình hình Trầm dung hoa thế nào không?”
Hoán Bích đáp: “Có. Ôn đại nhân nói tiểu chủ mạnh khỏe, nhưng mà chưa được xuống giường, vẫn cần phải tĩnh dưỡng.” Rồi lại cười:“Tiểu thư chỉ lo cho người khác mà chính người cũng cần phải tĩnh dưỡng đó.”
Tôi nhất xem qua đơn thuốc rồi lại cười nói: “Sao hắn phải vất vả vậy chứ. Chiều nay lệnh cho Tiểu Duẫn Tử đi lấy những nguyên liệu pha thuốc về đi.”
Hoán Bích đáp “vâng” một tiếng rồi lui xuống.
※※※※※
Ngày hai sáu tháng hai, đến ngày tốt nhất nửa năm qua, tôi cùng Phùng thục nghi cùng sắc phong. Sáng sớm, khi sắc trời còn chưa tỏ, trong
Oánh Tâm điện đã bận rộn. Cung nữ cùng nội giam đang cầm lễ hạp cùng
những nghi thức chuyên dụng, đi qua đi lại. Tôi mặc áo dài được dệt bằng lông cừu đỏ thẫm. Phượng ngọc lộ xe chuyên chở phi tần được sắc phong
đang lẳng lặng chờ trước Đường Lê cửa cung.
Tôi ngồi ngay ngắn ở trước đài, vừa mới rửa mặt chải đầu xong, nội
giam bên người Huyền Lăng là Lưu Tích Thọ đã tự mình đưa tới y phục cùng trang sức cho lễ sắc phong. Theo lễ chế, sắc phong lễ hoàng hậu sơ Lăng Vân kế, phi sơ vọng tiên cửu hoàn kế, quý tần sơ tham loan kế, còn lại
cung tần sơ như ý cao kế, cung nhân sơ phụng thánh kế. Tôi thì sơ thành
tham loan kế đoan trang khiêm tốn.
Được lệnh sơ kế cho tôi là cô cô Kiều thị đã ở trong cung nhiều năm.
Bà ấy cười nói: “Nương nương, trán của người thật cao, lão nô đã chải
đầu qua cho nhiều vị nương nương, mà chưa thấy trán ai cao như của tiểu
chủ. Nay nương nương lại mang thai, có thể thấy được phúc trạch thâm hậu không ai có thể sánh bằng.”
Nữ tử trong cung ai cũng tin rằng trán càng cao thì phúc khí lại càng lớn. Tâm tình tôi đang tốt, nghe bà ấy nói như thế thì lại càng vui
mừng, liền cho người đem tiền thưởng cho bà ấy.
Trâm cài đầu có sáu nhánh, được tách thành một đôi trâm san hô hồng,
đôi trâm thiên bảo và đôi trâm có điểm hạt trân châu. Bộ ngọc trai là
thứ đáng lẽ phải quý tần trở lên mới được dùng, tuy rằng Huyền Lăng đã
ban cho tôi từ lâu nhưng hôm nay mới có thể quang minh chính đại đeo nó
lên. Bộ ngọc trai mãn sức chạm rỗng cây kim ngân, lấy trân châu thanh
kim thạch biên bức điểm thúy vì mui xe, tương tinh mài ngọc chuỗi hạt,
thật dài thùy cho tới vành tai. Thiên bảo khánh nghi trâm thượng tinh
xảo lục diệp cung hoa, linh lung phỉ thúy châu điền, thùy lạc tiêm
trưởng hoa tai, hơi hơi hoảng. Chưa hết, trên búi tóc còn cài thêm một
đôi hồng ngọc, khảm theo một đôi san hô tùng thạch hồ lô đầu hoa, phương hồ tập thụy tấn hoa một đôi.
Đợi đến khi trang điểm xong, tôi nhẹ nhàng quay đầu, không khỏi thốt lên: “Nặng thật.”
Lưu Chu ở một bên cười hì hì: “Nay mới là quý tần mà tiểu thư đã ngại mang trang sức nặng, sau này mà làm quý phi thì chịu làm sao nổi? Nghe
nói ai được sắc phong làm quý phi thì sai tử trên đầu còn có đến mười
sáu chi.”
Tôi quay về phía cô ấy mà sẵng giọng: “Nói bậy bạ gì đó!”
Kiều cô cô cười: “Cô nương đây nói rất đúng! Nương nương sinh ra
hoàng tử chẳng lẽ còn sợ không có ngày được phong quý phi sao? Trong
cung có ai khôn biết hoàng thượng hiểu rõ nhất chính là nương nương
đâu.”
Tôi chỉ cười mà không đáp, duỗi thân để các cô thay lễ phục cho tôi,
thực hồng tú lụa hoa thụy thảo vân nhạn váy dài song ti lăng loan y tha
bãi tới, chức kim thêu trang hoa khăn quàng vai thượng thùy hạ hoa lệ
lưu tô, thật dài thất thải loan điểu đồ án, tự trước ngực càng kiên vẫn
quanh co khúc khuỷu tới váy vĩ tản ra như mây. Cổ tay áo cũng có niệp
kim thêu phiền phức, một tấc đôi thêu hoa biên rộng rãi, hơi để lộ ra
mười ngón tay. Bên hông là dải lụa hoa lệ, lại ở trên cánh tay bò lên
thần sa sắc kính hoa lăng phi bạch.
Tôi nhìn mình trong gương thì tự thấy cũng có tư thái đoan túc, đẹp đẽ, quý giá.
Hiện giờ nghi lễ sắc phong quý tần không còn như xưa. Hồi đó sắc
phong cùng lắm là qua khẩu dụ của Huyền Lăng hoặc là phát thánh chỉ
xuống hậu cung để mọi người cùng biết. Quý tần hiện nay cũng được coi
như là một vị phân cao quý trong cung, nhu tế cáo ở Thái Miếu, nhận kim
sách, kim ấn của chính nhất phẩm tứ phi được gọi là “kim bảo”. Sau khi
tế thiên tại Thái Miếu, sách cùng chương khánh trọng đại mới mở ra. Ngày thường phi tần mà được sắc phong thì cũng chỉ từ tế cáo lược tại cung
Thái Miếu để tượng trưng.
Đến giờ lành, tôi quỳ sau Kính phi Phùng thị, trang nghiêm dõi theo
cáo yết tại Thái Miếu, nghe người tổ chức đọc văn lời chúc mừng, quan
chính phó chép sử là thượng thư Lý Liêm Ki và thị lang Trần Hi Liệt
trong bản chiếu rồng phượng, , ban hạ tứ trang kim sách, Kính phi bát
trang kim sách. Sau đó ban kim ấn trong hộp gấm, kim ấn vì bảo chữ
triện, quảng tứ tấc chín phần, hậu một tấc nhị phân, kim bàn loan nữu.
Kính phi cùng tôi hô “vạn tuế” ba lần rồi tới Chiêu Dương điện thăm
viếng đế hậu.
Hoàng hậu Chu thị mặc lễ phục trăm phượng ngồi nghiêm chỉnh cạnh
Huyền Lăng, cổ tay áo hơi lộ để ra một tầng đường viền hoàng hồng sa của áo trong, váy dài hạnh hoàng kim rủ xuống đường cong bằng phẳng mềm
mại, không một chút dư thừa, bạch để hạnh hoàng bảo tướng văn sa chất
phi bạch không tiếng động ủy duệ, tư thái của cô đoan trang an hòa.
Hoàng hậu thần sắc nghiêm túc mà ánh mắt khoan thai, cất cao giọng nói:
“Kính phi Phùng thị, Hoàn quý tần Chân thị được hưởng ân trời, một điềm
báo tốt, từ nay về sau tu thân tích đức, hòa kính cung vi, cử chỉ cẩn
thận, sinh con nối dõi.”
Tôi cùng với Kính phi cúi đầu vái ba cái, kính cẩn đồng ý: “Thần thiếp nhận lời dạy của hoàng hậu, không nén được hân hoan.”
Tôi ngẩng đầu, thấy Huyền Lăng mặc áo bào Cửu Long màu vàng, bào khâm hạ đoan tú giang nha nước biển văn, cái gọi là “cương sơn vạn dặm”, kéo không dứt. Ngẩng đầu lần nữa, tôi đón nhận ánh mắt của chàng nhìn tôi
như gió xuân phong, trong lòng ấm áp, không khỏi mỉm cười nhìn nhau.