Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 17 : Diệu âm nương tử

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Tôi chợt tỉnh giấc , trong lòng lo sợ bất an , mặc kệ là ban đêm ,

lập tức sai Tinh Thanh đến Ỷ Mai Viên xem hình giấy giống tôi còn ở đó

hay không . Tinh Thanh thấy tôi gấp gáp , cũng không dám hỏi nguyên nhân , lập tức mặc thêm áo khoác đi ra ngoài .



Một lúc sau , Tinh Thanh cũng trở về , bảo rằng hình giấy của tôi đã

không còn nữa , chắc là bị gió thổi. Tôi như bị dội nước lạnh vào đầu ,

kinh ngạc nửa ngày không lên tiếng. Cận Tịch và mọi người thấy tôi không vui vì bị mất hình giấy, cho rằng đó là điềm xấu vội an ỷu khuyên giải , cùng trêu chọc tôi. Tôi tự an ủi mình vài câu , chắc là bị gió thổi đi

rồi hoặc có cung nữ nào đó thấy đẹp nên lấy luôn. Miệng thì nói thế

nhưng vẫn thấy buồn. Cũng may mấy ngày này vẫn sống yên bình , không có

bất cứ chuyện gì xảy ra cả. Tôi vẫn tĩnh dưỡng trong cung như trước .



Một ngày nọ , đang dùng ngọ thiện ở buồng lò sưởi , Mi Trang vén rèm cửa đi vào , tựa tiếu phi tiếu nói : “ Có chuyện lạ tỷ nói cho muội

nghe này.”



Tôi đứng dậy cười : “ Trong cung lại có chuyện gì mới lạ à?”



Mi Trang cười nhạt : “ Không biết sao Hoàng Thượng lại thích cung nữ Ỷ Mai viên , người đó họ Dư , hôm kia được phong làm Liễu Canh y. Tuy là

chức bát phẩm , nhưng nếu so với cung nữ , còn tốt hơn rồi.”



Tôi hơ tay vào lò sưởi , nói : “ Hoàng Thượng thích cung nữ phong phi tần , các triệu đại khác thường có mà. Không phải Thuận Trần thái phi

là …” Mi Trang tỷ liếc tôi một cái , tôi cười : “ Tỷ cẩn thận quá , bây

giờ chỗ muội là chỗ có thể nói chuyện.”



Mi Trang tỷ cúi đầu vân vê quần áo mình, chậm rãi nói : “ Hiện giờ Hoàng Thượng sủng ái cô ta lắm.”



“ Cô ta rất đẹp sao?”



“ Cũng được , được cái có giọng hát rất hay.”



Tôi mỉm cười , tay nhỏ bé chỉ miếng ngọc bội , nhẹ nhàng vuốt nó. Sau một lúc lâu mới nói : “ Hoàng Thượng cũng nhất thời thích mới lạ thôi.

Hơn nữa , dù cưng chiều thế nào , tổ tiên có quy định , phi tần cung nữ

chỉ có thể phong cấp từng bậc , làm sao vượt qua tỷ được.”



Mi Trang tỷ cười một cái nói : “ Cái này tỷ biết …chỉ là trong lòng Lăng Dung không vui.”



Tôi hơi kinh ngạc : “ Lăng Dung không được sủng ái sao?”



Mi Trang hơi gật đầu nói : “ Vào cung lâu rồi , Hoàng Thượng vẫn chưa thị tẩm qua muội í.” Dứt lời , thở dài : “ Người khác được sủng ái thì

thôi , ai ngờ là một cung nữ – xuất thân thấp kém hơn cô ấy gấp 10 lần , trong lòng cô ấy tất nhiên khổ sở rồi.”



Tôi ấm ức thay cho Lăng Dung , nhớ tới trước ngày nhập cung 1 hôm ,

Lăng Dung có tình ý với huynh trưởng. Chẳng lẽ , cô ấy giống tôi , đều

không muốn sủng ái? Tôi chần chờ nói : “ Chớ không phải là Lăng Dung

không muốn được sủng ái sao?”



Mi Trang nghi hoặc nhìn tôi : “ Không đâu ! Tuy trên mặt cô ấy thản

nhiên , nhưg cũng muốn được sủng ái. Nếu không với gia thế của cô ấy ,
Khoé môi của tôi chậm rãi cười , giây lát lại khôi phục bình thường. Ỷ mình được cưng chiều mà kiêu , lời nói và việc làm không cẩn thận , chỉ sợ vận số cũng muốn hết.”



Tôi an ủi Thuần thường , lệnh Tiểu Doãn Tử cùng Phẩm Nhi đưa cô ấy

trở về. Thật sự là làm khó cô ấy , tuổi còn nhỏ đã ở trong cung chịu sợ

hãi này.



Sáng sớm hôm sau , Mi Trang và Lăng Dung tới đây. Tôi đang dùng đồ ăn sáng , thấy 2 người cười nói : “ Mũi tinh thế ! Biết Cận Tịch nấu canh

cháo xương ngon là đến đây ăn sáng.”



Mi Trang nói : “ Toàn bộ trong cung cũng chỉ có muội tự tại. Bên ngoài đang nháo ngất trời kia kìa.”



Tôi nhấp một ngụm canh mỉm cười : “ Là sao? Ngay cả tỷ cũng thiếu kiên nhẫn à ?”



Lăng Dung nói : “ Tỷ tỷ có nghe thấy tiếng ca tối hôm qua không?”



Tôi lại cười hỏi : “ Có nghe thấy. “diệu âm’ nương tử quả danh bất hư truyền , tiếng ca thật êm tai.”



Mi Trang im lặng không nói , một lúc lâu mới nói : “ Ỷ mình được sủng ái mà kiêu , nửa đêm hát vang! Cô ta còn hạ lệnh bắt Sử mỹ nhân nhốt

vào Bạo Thất.



Tôi mỉm cười : “ Đó là chuyện tốt mà.”



“ Chuyện tốt?” Mi Trang hơi nhíu mày , Lăng Dung có vẻ mặt nghi hoặc.



“ Cô ta được cưng chiều đã khiến mọi người trong hậu cung bất mãn ,

không biết kiểm điểm lại còn kiêu căng , không phải tự đi tìm cái chết

sao?” Tôi tiếp tục nói : “ Tư chất không biết tự hạn chế , có thể thấy

được ngu xuẩn , người như vậy tuyệt không uy hiếp được địa vị của tỷ.”

Tôi nâng chén cười nói : “ Việc vui như vậy , còn không đáng tỷ uống cạn ly này sao?”



Mi Trang nói : “ Tuy nói thế , Hoàng thượng còn chưa có lên tiếng trừng trị cô ta? Huống chi cô ta còn có giao hảo với Hoa phi.”



Tôi lạnh nhạt nói : “ Đó là chuyện sớm muộn. Hôm qua mặt mũi Hoàng hậu bị mất , tôn ti hậu cung rối loạn , cho dù Hoa phi muốn giúp cũng

không giúp được. Huống chi Hoa phi thông minh như vậy , sẽ không dại gì

đi vào sa lầy.”



Lăng Dung tiếp lời nói : “ Chỉ sợ cô ta được sủng ái như thế , Hoa

phi dù trên mặt hoà khí trong lòng cũng không được tự nhiên , sẽ giúp

cô ta sao?” Dứt lời , giơ chén lên : “ Lăng Dung lấy trà thay rượu .”



Mi Trang mặt giãn ra cười nói : “ Vậy thì , tỷ đây không thể chối từ được rồi.”



Quả nhiên , tới sau giờ ngọ , Hoàng Thượng hạ ý chỉ , thả Sử thị ra

khỏi Bạo Thất , đặc biệt còn an ủi , đồng thời giam Dư Thị ở cung hối

lỗi , tước “Diệu Âm” , mặc dù vẫn là chính thất phẩm nương tử , nhưng so với ngày trước đã kém đi nhiều.