Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Chương 18 : Xuân tương phùng
Ngày đăng: 20:31 18/04/20
Thời tiết trở nên ấm , tôi vẫn bình an vô sự , dần dần cũng giảm bớt
phân lượng thuốc . Lưu Chu lén nói với tôi : “ Ngày trước tiểu thư
thường nghỉ ngơi ở trong phòng uống thuốc , sắc mặt tái xanh rồi , người nên đi ra ngoài đi dạo dưới mặt trời , khí sắc cũng tốt hơn.”
Ngày xuân , cảnh ở Lâm Uyển cung là đẹp nhất , hoa hải đường ở Đường
Lê cung chưa nở , nhưng ở Lâm Uyển cung đã nở không ít , hương hoa thơm
ngát , cây tươi tốt đón ánh sáng , ngay cả hòn non bộ cũng đẹp , nếu như đó là bức tranh , không ít người yêu thích nó. Trong cung thích nhất là giống cây ngọc lan , hải đường , mẫu đơn , hoa quế , thuý trúc , chuối
tây , hoa mai , lan bát phẩm vì ngọc đường phú quý , trúc báo bình an ,
xưng là “ Thượng Lâm Bát Phương” , để tỏ rõ cung đình cát lợi . Đường Lê Cung ở phía tây nam Lâm Uyển , là nơi ít có người qua lại , xung quanh
vùng đó cũng hiếm có người tới. Cho nên tôi chỉ đi lại gần Đường Lê cung tránh quấy nhiễu ầm ĩ.
Cách Đường Lê cung không xa là Thái Dịch Trì. Thái Dịch Trì 3 khoảnh
(rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta) , bốn phía xung quanh là các hòn đá lớn , xa xa nhìn thấy hồ xanh biếc . Trong hồ lác đác vài
hòn non bộ rất đẹp , có lầu các , có hoa đủ thứ phong vị. Bích liễu ven
bờ rủ xuống , cành lá xanh biếc có chút vàng nhạt giống như những lông
mày , mi mắt được vẽ công phu của cung nữ , ngay cả Hoán Bích thấy cũng
cười : “ Lục ngọc trang thành nhất thụ cao , vạn con rũ xuống lục ti
thao. Không ngờ cây liễu trong cung lại đẹp như vậy.”
Tôi thích ở nhà hơn , sau khi trở về liền bảo Tiểu Duẫn Tử mắc một
cái xích đu trên cây. Tiểu Duẫn Tử rất nhanh nhẩu , cố ý mắc xích đu ở
trên cây tử đằng có hàng rào đỗ quấn quanh , hoa thơm màu tím , cánh lá
mềm mại , nghi ngút bay xa .
Thời tiết buổi chiều ngày hôm đó khá tốt , sắc trời sáng rực , mưa
bay đầy trời. Tôi ngồi một mình ở bàn đu dây , đẩy nhẹ nhàng . Lưu Chu
đẩy hộ tôi , cùng tôi nói chuyện. Gió ấm , hương thơm hoa cỏ hơi hơi
thổi qua , cánh hoa khẽ rơi xuống người tôi.
Tôi không kiềm chế được ngẩng đầu nhìn hoa hạnh , bộ dạng đoá hoa rất đẹp , có màu hồng nhạt . Người xưa có câu :“ Hạnh hoa sơ ảnh lý , xuy
địch đáo thiên minh*”
( Chú thích : được trích trong bài thơ Lâm Gian Tiên của Trần Dư Nghĩa.
Hạnh Hoa sơ ảnh lý , xuy địch đáo thiên minh : Hạnh hoa thưa bóng rọi
Địch thổi tới bình minh )
Rồi bỗng nhiên hưng phấn , quay đầu bảo Lưu Chu : “ Đưa tiêu tới
đây.” Lưu Chu dạ một tiếng đi luôn , một mình tôi ngồi ngẩn ngơ ở bàn đu dây , chợt thấy phía sau có bóng người không biết đến từ bao giờ , vội
nhảy xuống bàn đu xoay người nhìn. Là một nam tử trẻ tuổi , mặc thường
phục màu xanh nước biển , đầu đội trâm quan vàng ròng , bộ mặt cực kì
tuấn tú , ánh mắt sáng ngời đáng giá tôi , không nhìn ra được là thân
phận gì.
Trên mặt tôi không khỏi đỏ bừng, quỳ gối vén áo thi lễ , không biết
nên xưng hô như thế nào , chỉ vẫn duy trì hành lễ. Im lặng một lúc lâu , người đã nóng như lửa đốt , hai đầu gối đau nhức , đành phải quẫn bách
Tôi ngẩng đầu hưởng thụ mùi thơm của hoa hạnh , nói : “ Hoa hạnh nở
rộ trong sáng , nụ hoa hơi điểm hồng. Tuy không rực rỡ như hoa đào , lại không lạnh lùng như hoa mai , ấm nhuận như cô gái thẹn thùng , rất dịu
dàng.” Ánh mắt của hắn dừng ở trên người tôi : “ Người như hoa , hoa
cũng như người. Chỉ có người tính hoà nhã dịu dàng mới thích hoa phẩm
tính dịu dàng.”
Tôi hơi trầm ngâm : “ Thần thiếp không dám thích hoa hạnh.”
“A?” Mắt hắn hơi giương lên , hứng thú dào dạt hỏi : “ Nói ta nghe một chút.”
“ Hoa hạnh tuy đẹp , nhưng kết trái cực chua , hạnh nhân càng đắng
chát . Nếu làm người hay làm việc gì đều là mở đầu tốt mà kết cục thất
vọng , có ý nghĩa gì đâu? Không giống Tùng Bách , quanh năm xanh tươi ,
cả đời không hoa không quả cũng mặc kệ.”
Hai lông mày hắn khơi mào : “ Thật …. Chưa từng thấy ai lý giải như vậy cả , thật sự là mới mẻ , rất khác biệt.”
Lại cười nói : “ Thần thiếp nói năng bừa bãi , làm cho vương gia chê
cười rồi. Chỉ mong Vương gia nghe xong khúc này , đừng hù doạ thần thiếp là được .”
Hắn vỗ tay cười to : “ Hôm nay ta tới đường đột. Ta có hai bản khúc
phổ , ngày mai sau giờ ngọ cùng đến đây , để ngươi bình phẩm. Mong quý
nhân nhất định sẽ đến.”
Nụ cười của hắn tuyệt vời như thế , giống như một đạo cắt qua sương
mù dày đặc khiến toi không thể cự tuyệt , tôi giật mình ngẩn người , nói khéo : “ Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Tránh ra hai bước , nghĩ tới một chuyện , lạ quay người nói : “ Thần thiếp có một chuyện muốn nhờ , mong vương gia đồng ý.”
“ Cứ nói.”
“ Thần thiếp và vương gia gặp mặt thế này không hay , xin Vương gia
đừng cho người khác biết , để tránh làm hại thanh danh hai bên.”
“ A , đã là danh dự thì ai có thể làm hại được chứ ?”
Tôi lắc đầu nói : “ Vương gia có điều không biết. Tuy thần thiếp và
vương gia minh bạch rõ ràng nhưng chốn hậu cung đông người nhiều chuyện , miệng nhiều người xói chảy vàng. (2) Cuối cùng lại thành chuyện lớn.”
Hắn nhíu mày , trong miệng lại thoái mái đồng ý.
(1) Bài thơ Hạnh Hoa Thiên Ảnh : tác giả Khương quỳ.
(2) miệng nhiều người xói chảy vàng (nguyên chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn)