Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Chương 19 : Hoa kí
Ngày đăng: 20:31 18/04/20
Thời gian quay về cung vẫn còn sớm , thấy công công và cung nữ đang
chăm sóc cho hoa. Tôi không khỏi cười nói : “ Hoa lê mới chớm nụ mà ,
các ngươi đã vội vã thúc giục nó nở hoa rồi.”
Vẻ mặt Hoán Bích tươi cười đi tới nói : “ Tiểu thư , hôm nay có tin
tui đây ! Hai cây hải đường ở trước đại sảnh đã có vài nụ hoa.”
Tôi vui mừng nói : “ Thế à? Vừa nãy ta chỉ lo đi về mà không nhìn kĩ , nên giờ muốn đi nhìn một lát.” Người trong cung đều trẻ tuổi , tôi
cũng vậy , ai mà không thích sự náo nhiệt , cùng nhau dắt tôi đi đến đó. Quả nhiên , dưới cành lá xanh biếc điểm vài nụ hoa đỏ tươi giống như xử nữ yểu điệu thướt tha trông mong. Hoa chưa nở đã có mùi thơm xông vào
mũi. Tôi cười nói : “ Người xưa có ghi lại : Hải Đường cấp tứ phẩm. Tức
Tây phủ hải đường , thuỳ ti hải đường , mộc qua hải đường và thiếp ngạnh hải đường. Tuy rằng Hoa hải đường kiều diễm động lòng người nhưng lại
không có mùi , chỉ có Tây phủ hải đường mới có hương thơm , là cây hải
đường thượng phẩm.
Tiểu Duẫn Tử lập tức tiếp lời : “ Tiểu chủ học rộng tài cao , bọn nô
tài nghe xong mở rộng tầm mắt , rồi khoe trước mặt các nô tài khác , giữ thể diện.”
Tôi cười , búng trán hắn một cái khiến mọi người đều cười , Lưu Chu
cười nói : “ Kể ra Tiểu Duẫn Tử nhanh lợi thật , có thể trêu tiểu thư
vui , xem ra miệng lưỡi bọn ta còn vụng về rồi.”
Tiểu Duẫn Tử ngửa đầu nhìn nàng , nói : “ Nếu Lưu tỷ tỷ vụng ăn vụng nói , sao đệ dám vượt mặt chứ.”
Lưu Chu được khen , đắc ý : “ Đừng nghĩ có thể khiến ta vui vẻ rồi làm đôi hài đệm tặng ngươi.”
Tiểu Duẫn Tử vừa khom người vừa nói : “ Đa tạ tỷ tỷ , tỷ tỷ làm hài , làm sao tôi dám mặc , nhất định mỗi ngày để đầu giường nhìn nó coi như
nhìn tỷ tỷ.”
Lưu Chu không nhịn được cười : “ Vái lạy cũng đã làm rồi , ta đây sao dám không có thành ý , sẽ làm cho ngươi một đôi.”
Tôi nói : “ Nếu làm thì tặng luôn Tiểu Liên Tử thành một cặp đôi đi.”
Hai người đồng loạt cảm tạ , mãi một lúc sau mọi người mới dần tản đi.
Chớp mắt đã nửa đêm , dùng bữa xong liền ngồi xuống ghế lật xem Kinh
Thi. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu sáng , hương gió lạnh , là một buổi
tối thật yên tĩnh.Kinh Thi trên
trang giấy trắng mực đen , ngày xưa đọc rất say mê , hôm nay không biết
sao tâm tư luôn hốt hoảng. Ánh trăng chiếu nhẹ , cây cạnh cửa sổ bị gió thổi qua , hơi lắc lư bóng hình ảnh phản chiếu trong giấy cửa sổ ,
giống như thân ảnh cao to người nào đó. Tâm tư nhớ lại chuyện ban ngày . Ánh sáng nến phản chiếu trên áo gấm lụa , mới nhớ ra mình đã ở trong
Oánh Tâm Đường , dần dần định thần lại. Chỉ không biết mình bị làm sao
vậy , trên tay tôi còn một tờ giấy , là Trù Mâu* :
Củi kia bó đã thong dong,
Trên trời sao sáng ba ông lập lòe.
Đêm nay là cái đêm gì?
Gặp người, ta chuốc ta vì bấy nay.
May thay, may thật là may,
Phượng loan hòa hợp, nước mây trùng phùng.
Củi kia bó đã thong dong,
Trên trời sao sáng ba ông lập lòe.
Đêm nay là cái đêm gì?
Gặp người, ta chuốc ta vì bấy nay.
May thay, may thật là may,
Phượng loan hòa hợp, nước mây trùng phùng.
Gai kia bó đã thong dong,
Trước thềm sao sáng ba ông lập lòe.
Đêm nay là cái đêm gì?
Gặp người xinh đẹp chuốc vì bấy nay.
May thay, may thật là may,
chén là đau đầu rồi , không chịu nổi ba chén , không nên không nên.”
Tôi thấy trên bàn có ánh nến đỏ hơi tối , rút cây trâm trên đầu đi
tỉa lại nến , không nghĩ ngọn lửa bừng sáng nổ “bộp” như đoá hoa đèn. Mi Trang nói : “ Hôm nay là ngày mấy , đây là điềm lành trong cung nhỉ?”
Lăng Dung cũng vui sướng : “ Xem ra thân thể tỷ tỷ khoẻ hơn nhiều. Hay là vậy đi , muội muội hát chúc tỷ tỷ một khúc.”
“ Ý kiến hay , ta còn chưa được nghe Dung muội hát lần nào đâu. Làm phiền muội hát cho chúng ta nghe một bài.”
Lăng Dung gom xiêm y lại , hát bài Hảo Sự Cận.( Chuyện vui gần đây )
……….$##^%%&%^*($ ( lời bài hát …)
Không khí im ắng không tiếng động , Lăng Dung hát rất hay , Thuần Nhi si ngốc nói : “ An tỷ tỷ à , tỷ hát hay thế , ngay cả muội đang ăn hạnh đào cũng chẳng muốn ăn nữa.”
Tôi kinh hỉ nói : “ Hay lắm Lăng Dung ! Quả nhiên là giấu nghề , tỷ cũng không biết muội hát hay như vậy.”
Mi Trang cũng mê mẩn nói : “ Nếu sớm biết muội hát hay thế này , Diệu Âm nương tử là cái thá gì chứ? Hai chữ Diệu Âm nên là của muội mới
đúng.”
Lăng Dung đỏ mặt nói : “ Chút tài mọn thôi , các tỷ tỷ đừng chê cười.”
“ Làm sao mà chê cười được , muội nghe xong ba tháng không thèm ăn thịt luôn.”
Trêu nhau một lúc , mọi người giục Thuần Thường rút cây thăm , muội
ấy đưa cho tôi : “ Hoàn tỷ tỷ nhìn hộ muội , muội không biết xem.” Tôi
xem thay muội ấy , là bức tranh cây hoa nhài nho nhỏ , bên cạnh có ghi “ Tuy vô diễm thái kinh quần mục , hạnh hữu thanh hương áp cửu thu” , còn có chữ “ Thiên công chức nữ trâm hoa.”
Lòng tôi phát lạnh , đây là điềm xấu , ngay lập tức mỉm cười với nàng ấy : “ Đây là lời khen.” Lại khuyên nàng ấy : “ Ăn gì nữa đi , muội
thích cái gì để ta gọi cung nữ mang cho muội mang về.” Muội ấy nghe
xong , vui mừng chạy vào phòng bếp.
Mi Trang thân thiết nói : “ Thế nào? Quả không tốt à?”
Tôi cười : “ Cũng không có gì , chỉ là không tốt bằng chúng ta.” Nghĩ nghĩ còn nói : “ Tốt nhưng câu thơ khiến người khác nghĩ ngợi.”
Lăng Dung hỏi : “ Câu thế nào?”
“ Thiên công chức nữ trâm hoa. “
Sắc mặt Lăng Dung khẽ biến , Mi Trang cười nói : “ Chỉ là trò chơi thôi , các muội đừng tưởng thật.”
Đang nói , cung nữ Thải Nguyệt tiến vào nói : “ Bẩm tiểu chu , hôm nay Hoàng Thượng ngủ ở Hồng Nghê các.”
Mi Trang thản nhiên nói : “ Được rồi. Ngươi lui xuống trước đi.”
Thấy nàng đi ra ngoài , mới ngân nga nói : “ Khá lắm Dư nương tử , nhanh như vậy đã trở mình rồi!”
Lăng Dung nghi hoặc : “ Không phải ả mới được thả lệnh đóng cửa ăn năn hối lỗi sao?”
Mi Trang gắp món đậu phụng lên , cũng không ăn , dùng ngón tay bóp
nát đậu từ từ rơi xuống bàn. Mi Trang vỗ tay nói : “ Đấy là chuyện của
người ta. Hôm nay đã là ngày thứ 3 , thả được vài ngày đã được thị tẩm 3 lần rồi …” Mi Trang nghiến răng nghiến lợi , cũng không nói tiếp.
“ Sao trở mình nhanh như vậy?” Tôi hỏi.
“ Nghe nói , ả quỳ gối dưới tẩm cung Hoàng Thượng hát cả đêm , cổ họng khàn khàn mới khiến Hoàng Thượng cảm động.”
Lăng Dung thầm buồn sầu , khăn tay xoắn đầu ngón tay nói : “ Từ
trước này ả với Huệ tỷ tỷ có thành kiến. Tuy phân vị thấp nhưng rất kiêu ngạo. Xem ra bây giờ chỉ sợ Hoàng Thượng lại muốn thăng vị phân cho
ả.” Vừa nói chuyện vừa nhìn trộm thần sắc Mi Trang.
Tôi đứng dậy , đưa tay phủ vụn đậu phụng rơi xuống y phục Mi Trang tỷ nói : “ Nếu ngay cả tỷ cũng kiêng kị cô ta , người khác sẽ thế nào
nhỉ? Tính cách vốn kiêu ngạo sẽ khó thay đổi , chỉ sợ tỷ chưa hao tâm
tốn sức đã có người ra tay trước rồi.”
Mi Trang hiểu ý : “ Chưa đến bước đường cùng , tỷ tuyệt không dễ dàng ra tay.”
Tôi thản nhiên cười : “ Đồ dơ bẩn thế , chúng ta không cần hao tổn tâm trí.”
Mọi người không nói gì , nghe tiếng đồng hồ nước tí tách giọt . Mi
Trang mới nói : “ Trời không còn sớm , chúng ta cáo từ trước.”
Tôi đưa các nàng ra cửa cung , mới quay về hậu đường ngủ. Đêm khuy mơ hồ nghe thấy tiếng trống canh từng đợt , cảm thấy có ông lão dáng vẻ
hớn hở chói lọi chiếu rọi trước mặt tôi.