Hậu Cung Kế

Chương 102 : Hoàng Thượng xuất chiêu

Ngày đăng: 23:12 21/04/20


Edit: Nhã Hiền Phi + Nguyên Chiêu Nghi



Tin tức nhanh chóng truyền đến, ai ngờ Thục phi cũng không chút nóng nảy. Hiện tại Trường Ninh mới biết, Thục phi nương nương vốn đã an bài đầy đủ.



Võ đại lão gia trúng phong, không thể làm được việc gì.



Võ Nhị lão gia nhát gan lại còn không có quan chức, dù là nhị thúc của Thục phi nhưng không mấy thân thiết, người khác muốn hại cũng sẽ không dựa vào hắn.



Vì hắn không có quan chức nên Ngự Sử không cách nào buộc tội. Huống chi hiện tại tất cả mọi người đều biết Võ đại lão gia trúng phong, Võ Nhị lão gia làm ra những chuyện như vậy cũng chẳng liên quan gì đến Thục Phi và Võ đại lão gia.



"Chủ tử, Tiểu Lục Tử có thể làm được hay không?" Hổ Phách có chút lo lắng.



Lý Già La nói: "Nếu đã giao việc thì nên tin tưởng hắn, bằng không trong cung này chúng ta liền khó đi thêm một bước. Ngươi yên tâm, trong lòng Tiểu Lục Tử hiểu rõ, vinh hoa tổn hại đều phải chịu đựng cùng nhau. Huống chi, bổn cung nhờ hắn làm chuyện này, hắn mới có thể an tâm."



Chỉ có tín nhiệm nhân tài mới làm hắn làm hắn tận tâm, Lý Già La không ngại để cho Tiểu Lục Tử biết một chút chuyện của mình.



Lý Già La nhờ Tiểu Lục Tử an bài người vào Võ phủ, đương nhiên là làm việc trong âm thầm. Võ Chính Đạo không muốn an an ổn ổn sống cuộc sống bình thường mà lại muốn muốn liên lụy đến muối vận, sao nàng có thể để nắng toại nguyện?



Nếu Võ Chính Đạo còn ra oai mình là cha của Võ Uyển Trinh, vậy thì hắn hy sinh vì Võ Uyển Trinh có gì sai?



Chỉ có nằm trên giường không thể nói không thể cười mới có thể không gây chuyện thị phi.



Đương nhiên, nếu không phải do hắn háo sắc thì cũng sẽ không có kết cục này.



Lý Già La vốn không định báo thù thay Tiền thị vào lúc này, nếu Võ Chính Đạo không làm, nàng cũng sẽ không ra tay. Đáng tiếc, hắn thật sự "không phụ mong đợi của mọi người", cố tình muốn làm.



Vậy tốt nhất là nằm trên giường an hưởng phú quý đi.



Tiểu Lục Tử đương nhiên biết nên làm thế nào. Nếu hắn đã theo Thục phi, có nghĩa là sống chết làm tốt chuyện này. Chủ nhục thần chết, đạo lý này hắn hiểu rất rõ.



[Chủ nhục thần chết: ý nói cấp trên gặp bất lợi thì cũng sẽ ảnh hưởng đến cấp dưới]



Cho nên hắn tuyệt đối không có ý định phản bội chủ tử. Hắn chỉ là một nô tài, phản bội chủ tử xong, về sau chắc chắn không có kết cục tốt.



Nghiêm túc làm việc cho chủ tử, không nên hỏi thêm cái gì.



Vì phụ thân của Thục phi trúng phong, Hoàng Thượng vẫn luôn ở cạnh chăm sóc Thục phi, cũng cấp cho Võ gia rất nhiều dược liệu cùng đồ bổ, nhưng bệnh của Võ đại lão gia đã không còn cách nào chữa khỏi.
"Ái phi thông minh, chẳng qua là hơi chút khoa trương một chút, cũng không phải chuyện lớn. Không phải hắn muốn làm quan sao, vậy chỉ cần làm quan ở một chỗ thật khổ là được?" Hoàng Thượng mỉm cười nói.



Hoàng Thượng thật uy vũ!



Đang lúc đại phòng và nhị phòng Võ gia tranh cãi ầm ĩ, Võ Nhị lão gia từ trên trời rớt xuống một chức Huyện thái gia quan. Chẳng qua nơi gọi là Diệp huyện này thuộc chỗ nào, Võ Nhị lão gia không biết, Nguyễn thị cũng không biết.



Nhưng nếu vậy thì có liên quan gì? Hắn chỉ muốn một chức vị nhỏ, ngoại hình năng lực đều không có, vậy mà có thể làm Huyện thái gia, chuyện này quả thực quá tốt.



Võ đại lão gia học tập mười năm gian khổ mới đậu tiến sĩ nhưng ban đầu cũng chỉ là quan thất phẩm. Hiện giờ Võ Chính Nghĩa hắn không cần tốn nhiều sức là có thể làm thất phẩm Huyện thái gia, hắn không vui vẻ sao được?



Đến tối, Nguyễn thị lại bắt đầu nói: "Xem ý tứ của nương nương là muốn dựa vào chúng ta, đại phòng bên kia tuyệt đối không có lợi. Ta nghĩ không bằng chúng ta tách ra ở riêng, miễn sau này liên lụy."



Võ Nhị lão gia nói: "Chuyện này có thể sao?  Thục phi nương nương chính là nữ nhi của đại ca mà?"



Nếu là ở riêng, lợi ích có phải sẽ mất đi? Thục phi nương nương tức giận thì phải làm sao bây giờ?



"Ngươi ngốc sao, trước kia đại ca cùng đại tẩu ngươi làm ra những chuyện gì, ngươi đều đã quên? Không chừng bọn họ vẫn là kẻ thù của Thục phi nương nương đâu! Nương nương sao lại dễ dàng nâng đỡ bọn họ được? Mối thù giết mẹ kia chính là thiên đại cừu hận, ngươi cảm thấy Thục phi nương nương sẽ quên? Nếu là đã quên, lúc trước chúng ta tới kinh thành sao chỉ ban phong hào cho Tiền thị? Trước kia Thục phi không có năng lực, nhưng hiện tại đã khác, sao lại không dùng nó để báo thù? Nếu đã vậy, không bằng chúng ta tách riêng ra, dù sao chúng ta và Thục phi nương nương cũng không có hận thù gì. Nói không chừng đến lúc đó nương nương còn muốn dựa vào chúng ta đâu, ngươi phải suy nghĩ xem có phải vậy hay không?"



[thiên đại cừu hận: mối thù lớn nhất trên đời]



Võ Chính Nghĩa suy nghĩ, quả thực là như vậy. Hiện tại đại ca đã nằm liệt trên giường, về sau cũng sẽ như vậy. Hiện tại tiền đồ của hắn lại đang phát triển không ngừng, hà tất còn muốn mang theo liên lụy từ phía đại phòng?



"Nhưng mà nếu thật sự tách ra, thì gia sản của đại phòng phải làm sao?" Võ Chính Nghĩa có chút luyến tiếc cái này.



"Đây có là cái gì? Đại ca không phải không có nhi tử sao? Trước mắt cứ như vậy, đến lúc đại ca muốn tìm người dưỡng lão, chẳng lẽ lại không tìm nhi tử của chúng ta? Gia sản cũng sẽ êm đẹp biến thành gia sản của chúng ta, hiện tại xem như là đại phòng thay chúng ta bảo quản mà thôi."



Đại phòng không có nam tử, chỉ có mấy vị cô nương, về sau không phải do bọn họ định đoạt thì là ai?



Võ Chính Nghĩa bị thuyết phục, quyết định ra ở riêng, tránh việc nhỡ đâu phải chăm sóc đại ca cả đời.



Hơn nữa Thục phi bên kia chỉ có thể dựa vào nhị thúc là mình, hắn cũng không sợ Thục phi không thân cận với nhị phòng.



Cho nên Võ Chính Nghĩa, Nguyễn thị cùng Võ lão thái thái trực tiếp đưa ra tính toán với Vân thị.



"Về sau chúng ta phải đến Diệp huyện, mấy đứa nhỏ trong nhà sau này cũng sẽ thành thân, nếu ở cùng một chỗ cũng rất kỳ cục. Cho nên trước khi chúng ta đi Diệp huyện, đại tẩu cứ việc chia đi." Võ Chính Nghĩa nói.