Hậu Cung Kế

Chương 103 : Chung tuyển

Ngày đăng: 23:12 21/04/20


Edit: Thảo Hoàng Quý phi



Vân thị nói: "Nhị thúc nói cái gì vậy, mẫu thân còn ở đây, sao có thể phân gia? "Vân thị ước gì nhanh tách ra ở riêng, chẳng qua vài câu khách sáo bà vẫn phải nói.



Võ lão thái thái đã sớm suy tính, nghe xong Vân thị nói, lập tức nói: "Ta một lão bà, lại không phải người đàn ông chủ gia đình. Cha chồng ngươi cũng không còn nữa, phân gia cũng sớm nên làm. Muốn ta nói, phân thì phân đi, đây là chuyện sớm muộn thôi. Hiện tại Nhị đệ ngươi lại phải đi ra ngoài nhậm chức, về sau nói không chừng mấy năm tới sẽ không ở bên này, cũng không khác gì phân gia. Hiện tại phân cũng thuận tiện, miễn cho về sau dính líu không rõ."



Vân thị nghe xong nói: "Mẫu thân đã nói như vậy, nếu con dâu không nghe chính là bất hiếu. Chỉ là phân gia là đại sự, con dâu nghĩ nên mời người nhà mẹ đẻ con cũng lại đây. Mặt khác, con dâu còn phải mời Lục công công trong cung lại đây. Rốt cuộc Thục phi nương nương là nữ nhi của lão gia, cũng phải được chứng kiến."



Vân thị biết ba người này tạo thành một sợi dây thừng, nhưng bà tuyệt đối không thể để gia sản một phòng mình bị nhị phòng chiếm đi toàn bộ. Mặt khác bà còn muốn gọi thông gia tới. Liên đại nhân là Ngự Sử, đương nhiên là đủ chính thực. Nếu hai vợ chồng Võ Chính Nghĩa này không thành thực, tuyệt đối sẽ giúp đỡ nói chuyện.



Nguyễn thị nghe xong không cao hứng, bởi vì những người này lại đây, bọn họ khẳng định không dễ dàng chiếm được lợi ích. Nhưng vì để thoát khỏi trói buộc này, cũng chỉ có thể như vậy.



Huống chi, đến lúc đó đi Diệp huyện làm huyện thái gia, có rất nhiều cơ hội vơ tiền. Mà đại phòng cũng chính là miệng ăn núi lở.



Nguyễn thị gật đầu với Võ Nhị lão gia. Võ Nhị lão gia nói: "Đại tẩu nói thế nào thì cứ như thế đi."



Vân thị hỏi: "Mẫu thân đương nhiên đi theo đại phòng chúng ta."



Võ lão thái thái nói: "Lão đại đã thành như vậy, ngươi phải chăm sóc lão đại, nào còn tinh lực chăm sóc ta cái lão bà này? Ta đi theo hai vợ chồng Chính Nghĩa đi."



Nguyễn thị nghe xong không cao hứng. Bà không muốn một bà già đi theo, như thế còn gì tự do? Nhưng Võ Chính Nghĩa lườm Nguyễn thị một cái, Nguyễn thị liền không nói.



"Hôm nay ngươi làm sao vậy? Vì sao còn muốn mang nương theo? Đến lúc đó bà quản chúng ta, thế không phải không thoải mái sao?" Trên thực tế Nguyễn thị căn bản không nghĩ chăm sóc Võ lão thái thái.



Võ Nhị lão gia nói: "Cái này ngươi không hiểu rồi. Nương ta đi theo đại ca ta nhiều năm nay, khoảng hai mươi năm đi. Trong tay bà có vốn riêng, tuyệt đối chỉ nhiều không ít. Đi theo chúng ta, những vốn riêng đó còn không phải là của chúng ta? Lại nói, ta mang theo mẹ già, người ta chỉ biết nói ta hiếu thuận. Đến lúc đó ta đánh giá thành tích chắc chắn là tốt, ngươi hiểu rõ không?"



Nguyễn thị tưởng tượng, cũng đúng a, chỉ là bỏ ra một chút tiền nuôi sống một người. Nhưng chờ bà ta không còn nữa, chỗ tốt kia còn không phải đều là của một phòng mình sao?



Nguyễn thị khen trượng phu mình thông minh. Võ Chính Nghĩa cảm thấy hiện tại thật nở mày nở mặt. Trước kia hắn đều bị đè bên dưới đại ca của mình, trước nay đều không nổi bật như bây giờ. Đại ca hắn thành như vậy, cuối cùng mình cũng hết khổ.



Bởi vì Vân thị tìm người đều tương đối cường thế, cho nên phân gia cũng không có khúc mắc gì. Thật thuận lợi phân chia, đến công văn cũng lập xong, bao gồm Võ lão thái thái đi theo Võ Chính Nghĩa cũng viết ra.



Tiểu Lục Tử hồi cung, nói lại kỹ càng tỉ mỉ chuyện phân gia với Lý Già La. Lý Già La nghe xong gật đầu, cả nhà Võ gia này thật là không phải người một nhà không cùng một cửa, mỗi người đều không phải cái thứ gì tốt.



Võ Chính Đạo và Vân thị này có tính là ở ác gặp ác không?



Võ Chính Nghĩa nhanh chóng mang theo cả nhà và Võ lão thái thái đi Diệp huyện nhậm chức. Ở trong lòng hắn, Diệp huyện này chính là địa phương tốt. Đến lúc đó cái gì không có?



Năm trước hắn đã gả đại nữ nhi Võ Uyển Nhu ra ngoài, dư lại con cái đều đi theo.



Mà trong cung kết quả tuyển tú phục tuyển cũng có, lại loại đi một nhóm người. Vương Minh Nhã đương nhiên là lưu lại. Bởi vì lần này số tú nữ nhiều hơn so với lần trước, cho nên lúc này, còn gần một trăm tú nữ.
Chỉ cho Hoàng Hậu mang theo Thục phi và Đức phi lại đây chung tuyển.



Điều này chính là bất lợi vô cùng lớn với nhóm tú nữ. Đều là nữ nhân của Hoàng Thượng, nếu nhìn người nào bộ dáng quá đẹp sợ tiến cung uy hiếp địa vị của các nàng nên loại ra, như thế thì biết làm thế nào?



Nếu Hoàng Thượng ở đây, hắn coi trọng, đoán rằng người khác cũng không dám phản đối.



Cho nên những người tự nhận là bộ dáng không tồi, gia thế tốt cũng giống nhau, đều trong lòng lo lắng, sợ mình bị loại ra.



Dù là lo lắng, buổi chung tuyển cũng đã tới. Tú nữ Xuân Phương cung dựa theo người gác cổng, mỗi ngày hai mươi người đi ra tham gia chung tuyển.



Hai mươi người, mỗi lần bốn người đi vào, phân làm năm lần để ba vị nương nương tuyển chọn.



Ban ngọc như ý là lưu lại, đóa hoa là không lưu. Triệu hoàng hậu mặc phượng bào đỏ thẫm ngồi ở chính giữa, Lý Già La mặc cung trang màu lam ngồi bên trái, Đức phi mặc cung trang màu lục ngồi bên phải. Nội thị gọi tên, tú nữ tiến vào, một loạt bốn người, ăn mặc quần áo tú nữ thống nhất, cung kính hành lễ với các nương nương.



Triệu hoàng hậu nhẹ giọng nói: "Miễn lễ bình thân."



Gật đầu với thái giám bên cạnh, chung tuyển tú nữ bắt đầu. Lần lượt dựa theo từ trái sang phải, bốn tú nữ này theo thứ tự tiến lên, tự giới thiệu.



Lúc này không cần biểu diễn tài nghệ, có thể vào đến chung tuyển, nhất định là tinh thông một tài nghệ. Hiện tại chính là để các nương nương trong cung đưa ra chủ ý cuối cùng.



"Thần nữ Trương Huệ Như, con gái Ký Châu thông phán, mười lăm tuổi." Tú nữ thứ nhất giới thiệu, Triệu hoàng hậu nói: "Ngẩng đầu lên."



Người này có thể chọn hoặc không chọn, không nằm trong mấy người nhất định phải tuyển.



Trương Huệ Như chậm rãi ngẩng đầu lên. Ba người Lý Già La thấy rõ ràng đây là một giai nhân thanh tú, nhưng không thể nói xuất sắc.



Triệu Hoàng hậu lựa chọn hoa, Lý Già La và Đức phi cũng ban hoa. Vị tú nữ này chính là đã bị loại.



Khó trách tất cả mọi người đều muốn có thể lên làm người tuyển chọn. Cảm giác tùy ý quyết định tiền đồ của một người như vậy thật làm người thoải mái.



Nhưng cũng không thể tùy tiện tặng hoa cho người suất xắc đáng ra nên được chọn.



Mắt thấy người thứ nhất bị đào thải, ba người còn lại trong lòng đều hồi hộp, sợ mình cũng bị loại.



Nhưng lúc này cũng chỉ có thể xem vận khí, không phải cầu tình là có thể qua. Suy nghĩ cho vận mệnh của chính mình, còn không thể khóc không thể nháo, bởi vì đây là hoàng cung.



Bốn người đầu tiên, không có ai trúng tuyển.



Lập tức bốn người bị loại, tú nữ tổ thứ hai tiến vào càng sợ hãi. Nhưng mà sợ hãi cũng vô dụng, vẫn là một người cũng không được chọn. Cho nên đến thời điểm tổ thứ ba rốt cuộc có một tú nữ được lựa chọn, tú nữ kia vui tới nỗi vừa khóc lại vừa cười, cảm thấy mình thật không dễ dàng.