Hậu Cung Kế

Chương 67 : Mong ngóng

Ngày đăng: 23:11 21/04/20


Edit: Puta Ng



Beta: Mây



"Nương, lão gia muốn chiêu đãi vị công công này, người xem trước tiên chúng ta lấy chút đồ của nương nương để thưởng cho hắn?" Vừa nghe đến ban thưởng, lực chú ý của Võ lão thái thái liền chuyển dời. Nhưng đây đều là đồ cháu gái bà cho, phải giữ trong nhà mình.



Phùng An cười, nói với người Võ gia "Nương nương sai nô tài vấn an các vị. Nương nương muốn biết tình hình của Tiền gia biểu thiếu gia, có thể mời biểu thiếu gia trở về không, tiểu nhân phải trở về bẩm báo với nương nương?"



Quả nhiên sẽ hỏi đến! Vân thị và Võ Chính Đạo liếc nhau, đang nghĩ gì đó. Võ lão thái thái cũng ngừng tay, nghĩ nghĩ, không nói gì, dù sao có con trai ở đây, sợ cái gì?



Vân thị vội cười làm lành nói: "Vị công công này, Tiểu Bảo hắn có việc đi ra ngoài, hôm nay chỉ sợ không kịp trở lại gặp công công, ngài xem?"



"Cũng được, chủ tử nói nếu hôm nay không gặp được người, có thể bảo biểu thiếu gia viết phong thư cho nương nương, đợi lần sau tiểu nhân ra cung nhận cũng được!" Phùng An nghĩ thầm, chủ tử đoán đúng như thần. Tại sao có thể đoán được biểu thiếu gia không ở đây?



Vân thị vội gật đầu "Đó là đương nhiên. Đợi Tiểu Bảo trở về, chúng ta sẽ nói cho hắn biết, nhất định hắn sẽ rất vui mừng!"



Phùng An mang đồ vật đến và chuyển lời xong, lập tức trở về.



Võ Chính Đạo còn vụng trộm cho hắn ngân phiếu. Nhưng Phùng An không hề muốn nhận, ngoài miệng nói: "Ngài là phụ thân của chủ tử chúng ta. Chúng ta là nô tài, sao có thể nhận tiền của ngài, trăm ngàn lần không được. Nếu không chủ tử biết, chúng ta sẽ bị phạt!"



Sống chết không nhận, Võ Chính Đạo cảm thấy con gái mình ở trong cung rất có thể diện. Bọn hạ nhân nghe lời của nàng, nhìn điều này là đủ biết.



Chỉ là trước mắt chuyện cần bận tâm là chuyện Tiễn Tiểu Bảo. Đến lúc đó, nếu trong cung lại cho người tới. Vậy trả lời thế nào, không thể mỗi lần đều nói người không ở đây.



"Ngươi nhanh chóng tìm một người tương tự. Đến lúc đó dạy hắn nói đôi lời, tốt xấu cũng lấp liếm qua chuyện." Võ Chính Đạo nói với Vân thị.


Là do Võ Chính Đạo làm việc không cẩn trọng, được người nịnh bợ thì bay lên tận trời.



Hoàng Thượng đương nhiên có cách của mình, vừa tra đã biết là chuyện gì xảy ra.



Nghĩ Thục tần không nhận được điều tốt nào từ người làm cha Võ Chính Đạo này, ngược lại còn bị hắn làm cho liên lụy. Người như vậy nếu cho hắn chút lợi ích, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.



"Tuyên Lại bộ Thượng Thư tiến cung." Hoàng Thượng nói.



Hoàng Thượng và Lại bộ Thượng Thư bàn bạc, người khác đều không biết. Nhưng chức quan của Võ Chính Đạo vẫn chưa định xuống.



Đồng thời, Hoàng Thượng lại hạ vài ý chỉ, ban cho phụ thân Lý dung hoa, người sinh Đại hoàng tử, một tước vị huyện công.



Ban cho phụ thân Tĩnh phi đã qua đời, Tả Thanh phong một tước vị quận công. Bởi vì hắn đã chết, cho nên giảm một bậc, cho trưởng tử của hắn nhận tước vị huyện công.



Nhị thúc của Hoàng Hậu cũng được phong một tước quận công. Sau đó là phụ thân An phi cũng là tước vị quận công.



Bốn ý chỉ này ban ra cùng lúc, mọi người vừa nhìn đã hiểu. Bốn vị này đều là người sinh con cho Hoàng gia, ban ơn cho người nhà họ, người khác cũng không thể nói được gì.



Tuy rằng những quận công và huyện công này đều là chức suông, nhưng là có thể được phong thưởng, đó chính là vinh hạnh.



Hoàng Hậu đó, phụ thân người ta đã là Thừa Ân Hầu, không cần một tước vị quận công dệt hoa trên gấm, cho nên mới ban ơn đến Nhị thúc của Hoàng Hậu.



An phi sinh Nhị công chúa, bản thân phân vị lại cao, cho nên phong cha nàng làm một quận công cũng là thích hợp.



Bên Võ gia càng nhiều người tìm đến cửa, cả Vân thị cũng bất ngờ. Rất nhiều người đều hỏi thăm con gái Vân gia, mong ngóng có quan hệ thông gia với Võ Thục tần.