Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 10 : Tao ngộ

Ngày đăng: 09:19 18/04/20


Khương Lộ Dao đột nhiên cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, lúc này Tiêu Chước Hoa văn nhã đoan trang chính là phúc tinh của nàng.



Có câu lễ nhiều người không trách, nàng vội vàng đứng dậy, trịnh trọng bái tạ:



-Đa tạ đại ân của biểu tỷ.



-Khương biểu muội làm gì đến mức này?



Tiêu Chước Hoa bị sự nhiệt tình của Khương Lộ Dao dọa không nhẹ, sau đó lại bị nàng cảm tạ mà hoảng sợ.



Nhất là lúc thấy hai mắt Khương Lộ Dao đẫm lệ mê mang cảm kích nhìn nàng, nàng tự hỏi mình không có làm cái gì đi.



Khương Lộ Dao xoa xoa đôi mắt, Tiêu Chước Hoa có huynh trưởng biết cầu tiến sao biết được nổi chua xót của mình, nàng vì ca ca văn không thành võ không xong mà rầu thúi ruột.



-Tiêu biểu tỷ sau này có chuyện gì cần ta hổ trợ, cứ việc mở miệng.



Khương Lộ Dao hào khí cam đoan.



-...Được.



Tiêu Chước Hoa cười đáp ứng.



Sau khi ước định ngày đến bái phỏng Tiêu Chước Hoa, Khương Lộ Dao luôn tỏ vẻ cảm tạ.



Trong lòng nghĩ ngày mai nhất định phải kéo Khương Mân cẩn đi chung, không chừng Khương Mân cẩn bị Tiêu biểu ca ảnh hưởng có thể có chút tiến bộ.



Nếu có thể được Tiêu biểu ca dạy dỗ, dìu dắt, Khương Mân cẩn đột nhiên thông minh.



Thì mỗi ngày Khương Lộ Dao sẽ cắm cho Tiêu biểu ca một nén nhang.



- Nhị tỷ tỷ, tổ mẫu gọi ngươi.



Khương Lộ Kỳ đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài đình hóng gió, ánh mắt nàng sáng ngời mang theo đề phòng cùng phẫn nộ.



Tuy nàng đã tận lực che giấu, nhưng Khương Lộ Dao vẫn là có thể nhìn ra Khương Lộ Kỳ đang tức giận.



Ai chọc nàng?



Chẳng lẽ Khương Lộ Dao chuồn êm ra ngoài, không giống bọn muội muội ở trước mặt Tần vương phi tranh giành hảo cảm, là làm sai?



Hay là nàng quá dễ với Khương Lộ Kỳ?



Mặc kệ là ở hiện đại, hay là Đại Minh triều hư cấu, Khương Lộ Dao đều không muốn chịu thiệt.



Nàng thoái nhượng chỉ là không muốn tranh, không muốn khi dễ đám muội muội chỉ có hơn mười tuổi.



Nhưng nếu người khác nghĩ nàng thoái nhượng, là điệu thấp yếu đuối, thì nàng cũng không ngại bộc lộ tài năng!



Khuôn mặt Khương Lộ Kỳ dung tú tuyệt mĩ, dáng vẻ thay đổi liên tục.



Lúc này nụ cười trên mặt nàng so với lúc ở trước mặt Tần vương phi thì chân thành hơn nhiều...



Khương Lộ Dao biết không phải vì mình, lặng lẽ liếc nhìn Tiêu Chước Hoa đang đứng bên cạnh, chẳng lẽ là vì nàng?



- Tổ mẫu chờ tỷ tỷ đấy, Nhị tỷ tỷ vẫn luôn hiếu kính tổ mẫu, tỷ tỷ đừng để tổ mẫu phải chờ lâu.
Cũng chưa từng nghĩ thế tử hoang đường ăn chơi trác táng chỉ là bề ngoài, bên trong không ít âm ngoan(âm u+ ngoan độc) mưu tính đâu.



Âm ngoanKhông sai, Tần vương thế



tử giống như con sói cô độc, không tín nhiệm bất kỳ kẻ nào, đồ vật mà hắn coi trọng phải nắm trong tay.



Nam nhân trong lòng âm u bá đạo so với phiền toái càng đáng sợ hơn.



- Muốn ngươi đi chết đi.



Tàn vương thế tử hơi sửng sốt, nâng tay muốn ngăn cản Khương Lộ Dao định bỏ đi.



Đột nhiên Khương Lộ Dao xoay chuyển vung ra nắm đấm, động tác rất mau, lại bất ngờ tập kích.



Nhưng không đánh trúng được Tần vương thế tử, như vậy cũng đủ nhìn ra thân thủ của hắn cũng không tồi.



Cầm tay Khương Lộ Dao, Tần Vương thế tử nghiền ngẫm cười nói:



- Mỹ nhân bổn thế tử muốn chọn ngươi...Thú vị!



Khương Lộ Dao vòng eo, nhanh như chớp vươn một chân, quét ngang qua....



Ầm, Tần Vương thế tử bị quét ngã trên mặt đất, đầu đập lên đất đá, Tần Vương thế tử nhìn thấy Khương Lộ Dao thu chiêu thức.



Quét đường chân? Có vị tiểu thư danh môn nào lại quét đường chân?



( Yul: theo ta nghĩ chắc là ngáng chân hay đá chân gì đó>.< thứ lỗi cho kẻ bất tài)



Nàng không sợ người khác nghị luận? Không sợ phụ mẫu mất mặt? Không sợ gả không được?



Không thể không nói nàng quét đường chân rất tốt, ngay cả hắn cũng chống đỡ không được, chân cẳng nàng thật cứng!



Khương Lộ Dao sờ sờ mũi, đứng trên cao nhìn xuống Tần Vương thế tử đang nằm dưới đất nói:



-Bản thân đang bị phiền toái quấn thân, nếu không muốn có thêm phiền toái,



thì đừng có ý niệm muốn thú ta! Niệm tình ngươi bị ta quét chân té ngã, ta thành tâm kiến nghị với ngươi, đối với ngươi mà nói thú một nữ tử nghe lời, dịu ngoan, coi ngươi là trời, cam nguyện bị ngươi trói buộc là tốt nhất.



-NgươiNgươi không sợ?



Tần Vương thế tử gọi Khương Lộ Dao đang bước đi, vừa xoa bả vai đau đớn:



- Ngươi đanh đá, kiêu ngạo như vậy, ai dám lấy ngươi?



Khương Lộ Dao đưa lưng về phía Tần vương thế tử, cười lạnh nói:



- Không cần ngươi lo, tóm lại sẽ có ngốc tử rơi vào tay ta.



P/s các nàng đọc phần ngoài giới thiệu truyện của ta là biết nam chính liền à.



Tuyến nhân vật xây dựng hơi bị hay ý>.< lý trí vô cùng. Nhiều cao thủ đấu với cao thủ. Cung đấu trạch đấu rất đáng trông chờ...



Ta chỉ có thể nói truyện này:  khúc đầu vui hài vô cùng, khúc giữa có chút hài xen lẫn sầu, khúc cuối bi kịch nối tiếp bi kịch đọc rất xót xa... nhưng viên mãn.