Hầu Môn Kiêu Nữ
Chương 33 : Xảo ngộ
Ngày đăng: 09:19 18/04/20
Tiêu Chước Hoa không có lỗ mãng như Khương Mân Cẩn, nàng biết rõ mới vừa rồi lúc Cao Cường nháo sự, huynh trưởng đã ở phụ cận, nàng vẫn luôn chờ huynh trưởng ra mặt, nhưng đến lúc kết thúc, huynh trưởng cũng chưa xuất hiện.
Kết quả như vậy chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất là huynh trưởng có việc vướng bận, thứ hai là huynh trưởng không để tâm đến Khương biểu muội.
Nếu không hắn sẽ không trơ mắt nhìn Khương Mân Cẩn bị đánh mà không xuất hiện.
Mặc kệ là nguyên nhân nào, nếu Khương biểu muội biết được, đương nhiên ấn tượng về huynh trưởng sẽ kém vài phần.
Quả thật con người đều ích kỷ, huynh trưởng không thể không biết Khương biểu muội rất quan tâm đến phụ huynh.
Muốn có được hảo cảm của Khương biểu muội, không có gì có thể so với chuyện chiếu cố phụ tử Khương nhị gia.
Điểm này, Tần vương thế tử lại làm được.
Đối mặt với người của thái tử, hắn lại dám lên tiếng tương trợ, mặc kệ là thế nào, thì Khương biểu muội cũng sẽ cảm kích hắn.
Ca ca của nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Có chuyện gì so với đại sự cả đời còn quan trọng hơn?
Tần vương thế tử có thể dùng quyền thế áp chế Cao Cường, tuy Tiêu Duệ Hoa không có địa vị bằng Tần vương thế tử.
Nhưng Tiêu Chước Hoa tin tưởng huynh trưởng mưu trí đủ khiến Cao Cường phải thối lui.
Thậm chí cũng không cần nháo ra chuyện náo nhiệt như vậy, Khương Mân Cẩn sẽ không bị thương...
- Tiêu biểu muội, ta đưa nàng trở về, về sau nàng đừng một mình xuất môn.
Tuy Khương Mân Cẩn bị ăn mấy quyền, cũng phun ra huyết, nhưng hắn da dày thịt béo, chút thương tổn ngoài da này có đáng gì.
- Nàng rất tốt, người khác đều nhớ thương...Nàng phải cẩn thận chú ý.
Tiêu Chước Hoa đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, lẩm bẩm nói:
- Chỉ có ngốc tử mới nhớ thương ta, ta lớn lên có điểm nào tốt? Chẳng lẽ ngươi quên ta biết công phu?
- Điểm nào cũng tốt.
Khương Mân Cẩn muốn bước lên lôi kéo tay Tiêu Chước Hoa, nhưng lại sợ mình đường đột, vì vậy tự vuốt vuốt tóc, đỏ mặt nói:
- Thật sự, nàng điểm nào cũng tốt, biết công phu cũng là chuyện tốt, không bị người khi dễ, còn có thể giúp ta đánh người.
- Ai nói muốn giúp ngươi đánh người? Ta cùng ngươi có quan hệ gì?
- A.
Khương Mân Cẩn túm chặt góc tay áo của Tiêu Chước Hoa khi nàng định bỏ đi, nhỏ giọng nói:
- Ta chính là...Chính là ngốc tử, như lời nàng nói, trong tâm chỉ có nàng.
Tiêu Chước Hoa nhẹ nhàng phất tay áo, Khương Mân Cẩn không nắm được, thấy Khương Mân Cẩn ngây ngốc mất mát:
- Mẫu phi.
Nhị vương tử Triệu Đạc Dật bồi Tần vương phi tới Vĩnh Ninh hầu phủ.
Sau khi bái kiến lão phu nhân, hắn liền ở cùng một chổ với thiếu gia Khương gia nói chuyện phiếm.
Trở lại đại điện nhìn thấy Khương Lộ Châu cùng Tần vương phi thân thiết, cười nói:
- Người lại muốn nhận nữ nhi?
Sau khi Tần vương phi sinh được tam tử, lại không sinh được nữ nhi.
Từ khi nàng vào cửa, trắc phi thị thiếp của Tần vương cũng có người mang thai.
Nhưng không có ai sinh hạ được, ngược lại bởi vì thị thiếp trắc phi tranh sủng hãm hại lẫn nhau, khiến cho Tần vương chán ghét, hiện giờ Tần vương chỉ độc sủng Tần vương phi.
- Đứa nhỏ này.
Tần Vương phi tươi cười chân thành tha thiết:
- Ở trước mặt lão phu nhân còn dám nói bậy? Mau bồi tội với lão phu nhân.
Nhị vương tử Triệu Đạc Dật dung mạo tuấn lãng, phong độ nhẹ nhàng, luôn tươi cười khiêm tốn.
Đôi mắt như ôn ngọc, khiến người khác muốn thân cận, vai rộng eo hẹp, dáng người như tùng bách.
Mặc kệ là ngồi hay đứng, đều có một cổ khí thế độc đáo.
Hắn cũng không phải là công tử văn nhược, mà là một vị có thể làm trụ cột quốc gia.
Nhìn dáng vẻ của hắn, cũng đủ để chứng minh Tần vương phi nuôi nấng hắn đủ dụng tâm.
Khương lộ Châu nhìn Triệu đạc dật, có chút xem nhẹ hắn, dù hắn so với Tần vương thế tử bá đạo hay làm bậy càng dễ khiến người sinh hảo cảm hơn, đáng tiếc...
Hắn chỉ là thứ tử, dù có Tần vương phủ làm chỗ dựa, nhưng tương lai tiền đồ phú quý kém xa Tần vương thế tử cùng thân sinh nhi tử của Tần vương phi.
- Lão phu nhân, nhị tiểu thư tới rồi.
- Để nàng tiến vào.
Tần vương phi cùng Triệu Đạc Dật cùng nhau nhìn về phía nữ tử mới vén mành đi vào.....
Triệu Đạc Dật chớp chớp mắt, thế nào lại là nàng? Thật quá xảo!(=trùng hợp)
Hắn tìm nàng thật lâu, không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này.
Nàng chính là nữ nhi của Khương nhị gia?