Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 4 : Giả sổ sách

Ngày đăng: 09:19 18/04/20


Một trăm lượng? Còn tích tiểu thành đại? Khương Lộ Dao giống như bị sét đánh!



Nàng nhớ lúc nãy gặp hai vị đường muội ngoài cửa, trang sức đeo trên người các nàng từ trên xuống dưới không món nào dưới trăm lượng...



Hai ngày trước tứ thẩm tặng pho tượng Ngọc Quan Âm cho lão phu nhân có giá trị xa xỉ.



.Mà mẫu thân nàng lại ở đây hoan hô nhảy nhót chỉ vì có thể "tham ô" được một trăm lượng của Vĩnh Ninh hầu phủ?



- Nương, chúng ta không thiếu bạc.



Khương Lộ Dao biết tình hình tài chính trong nhà nàng, vì từ lúc nàng xuyên tới đây, liền tiếp nhận quyền giữ tài chính của chi thứ hai.



Tuy không giống thời hiện đại, nhưng chuyện tăng thu giảm chi linh tinh này nọ, Khương Lộ Dao vẫn làm rất tốt.



Nhị phòng cũng không thiếu tiền như người ngoài nghĩ.



Nhưng cho dù phụ mẫu nàng có tích được cả một gia tài bạc triệu đi chăng nữa, thì vẫn không thể cải tạo được tính tham lợi, keo kiệt của mẫu thân nàng.



- Nữ nhi à, nương làm vậy là vì hồi môn của ngươi với sính lễ của ca ca ngươi đấy!



Nhị phu nhân bị nữ nhi nhìn mà cảm thấy ngượng ngùng, tay vẫn giữ chặt tờ ngân phiếu, ý tứ là ai tới cũng không trả.



- Ngươi cùng ca ca ngươi cũng không còn nhỏ, lại còn không được lão phu nhân yêu thích, chờ đến lúc các ngươi thành thân, chắc chúng ta không còn ở hầu phủ nữa, phụ thân ngươi không có hy vọng thừa tước, nếu không tích góp ít bạc, sau này hai người các ngươi khó mà mai mối...



- Nương nghĩ gia tài bạc triệu là có thể giúp ca ca sính được vị tiểu thư huân quý danh môn?



- Chắc được...



Ánh mắt nhị phu nhân tràn đầy kỳ vọng, đôi mắt phượng sáng lấp lánh, đôi môi mỏng mấp máy:



- Ngươi không hiểu đâu...Ta cũng không định nói cho ngươi biết, nhưng mà hôm nay... Nương nói nhỏ cho nghe, ngươi ngàn vạn lần không được nói cho ai biết.



- Lại là vị cao nhân nào đấy nói với nương tương lai ca ca sẽ trở thành phò mã chứ gì? Hay là quận mã?



( Yul: quận mã là chồng của quận chúa, quận chúa là đích nữ của vương gia)



- A.



Nhị phu nhân sửng sốt, hoài nghi hỏi:



- Làm sao ngươi biết?



Khương Lộ Dao vỗ trán, chán nản nói:



- Sao không thấy vị cao nhân nào nói ca ca có thể đỗ trạng nguyên? Làm phò mã? Không phải là ăn bám sao?



Nhị phu nhân nâng tay đánh vào vai nàng, bất mãn mắng:



- Ca ca ngươi là cái dạng gì, ngươi còn không rõ sao? Có thể làm phò mã đã là trời cao ban ân, mà làm được phò mã, còn không phải là có bản lĩnh sao?



Nói cách khác, ăn bám cũng cần có bản lĩnh?




Nhưng mà, hôm nay ánh mắt đích nữ tứ phòng Khương Lộ Kỳ có chút không bình thường, nàng đã nhìn Khương Lộ Dao nhiều lần.



Đối với vị tứ đường muội này, Khương Lộ Dao không dám khinh thường, đừng nhìn Khương Lộ Kỳ trầm ổn, trầm tĩnh mà lầm.



Từ trong ánh mắt của nàng có thể nhìn ra, nàng là người có chuyện xưa.



Chi thứ hai đã rất loạn rồi, Khương Lộ Dao tuyệt đối không dám trêu chọc Khương Lộ Kỳ.



Ánh mắt Khương Lộ Kỳ có chút u ám, điểm này khiến Khương Lộ Dao không nghĩ ra, Khương Lộ Kỳ có gì không hài lòng?



Tứ gia chính là người có hy vọng được thừa tước cao nhất!



Dùng vãn thiện xong, lão phu nhân nhấp một ngụm trà, bất ngờ hỏi:



- Lão nhị đã về chưa?



Nhị nhu nhân cứng người, vâng vâng dạ dạ trả lời:



- Còn chưa về, nhị gia bất hiếu, khiến mẫu thân phải lo lắng.



Lão phu nhân cũng không hỏi nhiều, hơi nâng lên mí mắt, ánh mắt lão luyện phong sương dừng ở trên người nhị phu nhân.



Khóe mắt liếc nhìn Khương Lộ Dao đang ngồi nghiêm chỉnh, trầm mặc.



Khương Lộ Kỳ bên cạnh nàng cũng thường xuyên trầm mặc, nhưng Khương Lộ Kỳ trầm mặc là vì không muốn bị nàng chú ý.



Tuy Khương Lộ Dao trầm mặc, nhưng ánh mắt sáng ngời, giống như người ngoài cuộc đứng xem náo nhiệt...



Khóe miệng lão phu nhân hơi cong lên, muốn chơi tâm kế, muốn xem náo nhiệt?



- Hai ngày nữa Tần vương phi làm thọ yến, các ngươi đi cùng ta tới Tần vương phủ chúc thọ.



- Dạ, tổ mẫu!



Khương Lộ Châu hưng phấn đáp.



- Dạ...Tổ mẫu.



Thần sắc Khương Lộ Kỳ ảm đạm, cúi đầu che giấu cảm xúc.



Khương Lộ Dao hơi nhíu mày:



- Tổ mẫu, ta cũng phải đi?



- Chỉ cần là tiểu thư của Vĩnh Ninh hầu phủ đều phải đi!



Lão phu nhân nói như đinh đóng cột, hơi tức giận nói:



- Nhị nha đầu, ngươi có coi mình là tiểu thư hầu phủ không?