Hay Là Mình Sống Chung

Chương 52 : Nghiêm túc theo đuổi cô

Ngày đăng: 15:54 18/04/20


Lúc hôn đến mức bùng cháy như lửa, Lý Diệc Phi nâng Tiền Phỉ lên, bế cô ngã trên ghế sa lon. Anh ép cô dưới người, một chút khe hở cũng không có, môi lưỡi mút cô, dữ dội mà quấn lấy. Tay của anh vuốt ve loạn khắp người cô. Càng hôn càng khó kiểm soát lửa tình của mình, tay của anh từ từ tiến vào trong váy cô, vuốt dọc lên phía trên của chân cô, lúc sờ đến quần lót, không chút do dự kéo xuống.



Tiền Phỉ có chút bối rối giãy dụa một chút, anh đè lên chân của cô, chế trụ cô. Cô ỡm ờ nghe theo anh.



Bỗng nhiên điện thoại trong túi áo sơ mi của Lý Diệc Phi vang lên.



︶3︶● Điện thoại của Lý Diệc Phi vẫn đổ chuông, anh không quan tâm, toàn bộ tâm tư đều dùng để chuẩn bị cắn nuốt cơ thể của Tiền Phỉ. Tiền Phỉ thật sự thấy khó chịu khi nghe thấy tiếng chuông, đẩy Lý Diệc Phi ra, muốn Lý Diệc Phi hoặc là nhận điện thoại hoặc là dập máy.



Rốt cuộc Lý Diệc Phi cũng rời môi của cô một lúc, hơi chống nửa người trên. Vì vậy qua tấm vải mỏng, Tiền Phỉ lờ mờ nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động đang sáng, là tên của một cô gái.



“Gina?” Cô đọc tên, sau đó thấy Lý Diệc Phi biến sắc, trong đáy mắt tràn ngập tình dục tỏ vẻ khẩn trương và đề phòng.



Tim cô đập mạnh, hơi dùng sức đẩy Lý Diệc Phi ra một chút, thò tay lấy điện thoại từ trong túi áo anh ra, dùng tốc độ nhanh như chớp nhận điện thoại.



Lý Diệc Phi muốn ngăn cản đã không kịp, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô, nhìn cô nghe giọng nữ ỏn ẻn từ trong điện thoại di động truyền tới.



“Aubrey, không phải hôm qua chúng ta nói tối nay cùng nhau ăn cơm sao, nhưng mà bây giờ anh đang ở đâu?”



Tiền Phỉ giơ điện thoại, nhìn Lý Diệc Phi.



Lý Diệc Phi cướp điện thoại, không nói một lời cúp điện thoại, tắt máy.



Hai người nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.



Trừng một lúc, Tiền Phỉ trầm mặt mở miệng trước: “Aubrey? Không tệ, tên nước ngoài rất hay!”



Lý Diệc Phi nhìn cô, đáy mắt có chút tránh né, nói không ra hơi, “Anh không biết hai người sẽ chia tay nhanh như vậy, anh còn tưởng rằng anh và em chắc chắn không có cơ hội! Lúc đó trong lòng anh không dễ chịu, Đại Quân giới thiệu cho anh một cô. Nhưng, anh có thể dùng nhân cách cam đoan với em, anh và cô ta không phải kiểu như vậy! Thật đấy Tiền Phỉ em phải tin tưởng anh!”



Tiền Phỉ nhìn Lý Diệc Phi, cười ha ha hai tiếng, “Tin anh mới lạ, ở trên người con gái anh vẫn còn thứ gọi là nhân cách á!” Cô thu hồi nụ cười, đẩy Lý Diệc Phi ra, ngồi dậy kéo quần lót lên, từ ghế sofa đứng lên, như nữ vương từ cao nhìn xuống vỗ vai của anh, thong dong bình tĩnh nhìn lều nhỏ đang dựng căng lên của anh, nói: “Lý Diệc Phi, chị đây loại phụ nữ hán tử này, sợ là không khống chế được loại thiếu gia có nhân cách bại hoại như chú, chị thấy chúng ta vẫn là làm bạn thân thôi! Đợi khi nào chú bỏ được kiểu sống giàu sang và phong lưu, chúng ta lại cân nhắc có thể lăn trên giường hay không nhé! Chị muốn ngủ, chú muốn ở lại thì nằm ngủ ở sofa, không muốn ở lại, lúc ra nhớ đóng cửa nhà hộ chị.”Nói xong cô thẳng đi về phòng, để lại Lý Diệc Phi với vẻ mặt thống khổ nhìn người anh em đang căng cứng của mình.



︶3︶● Trở lại trong phòng, Tiền Phỉ nằm lỳ ở trên giường, vùi mặt vào trong gối, nếm đủ loại tư vị trong lòng.
Tiền Phỉ tỏ ý sẽ suy nghĩ ý kiến này.



Nhưng vài ngày sau, không đợi đến khi cô suy nghĩ kỹ càng, Lý Diệc Phi đã làm chuyện khiến cô đấm ngực dậm chân.



Anh mua xe, là Cadillac.



Tiền Phỉ thiếu chút nữa nổi khùng: “Anh thuê biệt thự, lái xe con mà không mua nhà, là muốn thể hiện thứ gì hả Lý Đại thiếu! Đây là phong cách sống đứng đắn của anh ư?!” Cô phẫn nộ, không chút do dự ngồi vào ghế phụ.



Lý Diệc Phi vừa giúp cô cài dây an toàn vừa nói theo cô: “Bây giờ trời nóng như vậy, váy mỏng như vậy, mỗi ngày em đều ở trong tàu điện ngầm để người ta chạm phải, em nói thiếu gia anh làm người tính tình ngay thẳng, có thể chịu được hay không?”



Tiền Phỉ gần như nhớ lại vẻ mặt buồn nôn trong bữa cơm trưa của anh.



Lý Diệc Phi nhìn bộ dạng mím môi của cô, khẽ cười: “Được rồi sau này anh sẽ không mua đồ lung tung nữa, về sau tiền của anh đưa cho em, em giúp anh quản lý, được không?”



Tiền Phỉ liếc Lý Diệc Phi hỏi: “Em nghi ngờ, bây giờ anh còn có tiền ư!”



Lý Diệc Phi nhướn lông mày, “Không có, tiền thuê nhà tháng sau hơi căng, làm sao bây giờ? Nếu không em nuôi anh đi!”



Tiền Phỉ lườm anh một cái, vì sự bất hạnh của ai đó mà cảm thấy buồn: “Đáng đời! Ai bảo khe ngón tay anh rộng không giữ nổi tiền! Không nghĩ bản thân mình có thể sống suông sẻ hay không đã ra sức tạo ra tai họa!” Cô cọ xát ở trên xe, cảm thấy xe này ngồi rất thoải mái, thực sự thoải mái hơn rất nhiều so với tàu điện ngầm.



“Nếu không trước mắt anh tìm một căn phòng khác sống chi tiêu tiết kiệm, bên này em đợi tháng sau chị ý đến kỳ hạn, em thương lượng với chị ý xem có thể bảo chị ý tìm phòng khác hay không.”



Lý Diệc Phi sướng như bánh màn thầu nở hoa, vô cùng vui vẻ, vui vẻ đến mức có chút cần ăn đòn, “Dựa vào khuôn mặt này của anh, tiền thuê nhà một tháng kia đều không là gì cả! Anh sẽ chờ ở Tứ Quý Thanh Kiều, chờ phòng của bà chị cưu chiếm thước sào (*) đến kỳ hạn, anh sẽ chuyển về!”



(*) cưu chiêm thước sào: chim cưu chiếm tổ chim khách [chim cưu là một loại bồ câu hết sức vụng về, không biết làm tổ, thường dùng vũ lực chiếm đoạt tổ của chim khách ; nghĩa bóng: một người dùng sức mạnh hoặc thủ đoạn để cướp lấy nhà cửa hoặc vị trí của người khác]



Tiền Phỉ thật muốn tát một cái trên cái mặt không biết xấu hổ của anh.



Còn cưu chiếm thước sào, thật đúng là coi nhà cô là nhà của bản thân anh.