Hay Là Mình Sống Chung
Chương 53 : Có chút nhớ em
Ngày đăng: 15:54 18/04/20
Lý Diệc Phi nói với Tiền Phỉ, ngày cuối cùng của tháng tám là sinh nhật anh. Tiền Phỉ nhớ lúc trước khi ký hợp đồng cho thuê phòng, ngày tháng năm sinh trên chứng minh thư nhân dân không phải ngày hôm nay. Vì vậy cô cảm thấy nhất định Lý Diệc Phi đang mưu đồ quấy rối nói hươu nói vượn, lời anh nói không để ở trong lòng.
Cho đến ngày 31, lúc Lý Diệc Phi thực sự dùng phong thái của người được chúc thọ muốn ép buộc cô đến biệt thự anh thuê, cô mới nửa tin nửa ngờ.
“Hôm nay thật sự là sinh nhật của anh?”
Lý Diệc Phi nhướn lông mày, “Nếu không em cho rằng là ngày nào?”
Tiền Phỉ nói: “Ngày trên chứng minh thư nhân dân!”
Lý Diệc Phi “ối trời ạ” một tiếng: “Sao anh lại quên mất việc này! Thảo nào thái độ của em đối với ngày 31 tháng 8 lại thờ ơ như vậy! Năm đó trên hộ khẩu của anh, lão già khai báo với người ta theo như lịch âm! Lão già nói như vậy người khác mới không mò ra ngày sinh tháng đẻ thật sự của anh, nghĩ người có mệnh xấu như anh đã định trước là chỉ có thể trở thành một người ngu ngốc đơn thuần! Mà biến thái chính là, sau này hàng năm lão già đều tổ chức sinh nhật cho anh theo lịch dương! Anh thật sự là phục lão già cả đời!”
Bộ óc của Tiền Phỉ nghĩ đến tình huống người phụ huynh nói ra hai chữ “ngu ngốc”, lập tức có chút kinh ngạc đến ngây người: “Đây là nguyên xi lời của cha anh?”
Lý Diệc Phi nói: “Đại khái là ý như vậy. Câu nói gốc, anh nghĩ, chắc là tất cả những người có ý đồ thay đổi số mệnh của anh nhất định đều lãng phí tâm tư.”
Tiền Phỉ im lặng. Cô cảm thấy khi còn bé có lẽ Lý Diệc Phi học không giỏi lắm.
“Nếu ba của anh chơi mạt chược chắc chắn sẽ không thua, ra bài không theo cách thường, thật sự khiến người ta rối mắt!”
Giữa đường quay về biệt thự, Lý Diệc Phi dừng xe ở lề đường. Cách đó không xa là cửa hàng bánh ngọt.
Tiền Phỉ hỏi anh sao lại đỗ xe, biểu cảm trên mặt của Lý Diệc Phi là “Em có bánh ngọt ư” nói: “Chẳng lẽ em không có ý định xuống xe đi mua cho anh một cái bánh sinh nhật gì đó hay sao?”
Tiền Phỉ nhìn chằm chằm Lý Diệc Phi, tự đáy lòng nói: “Em phát hiện da mặt của anh dày đến mức hết thuốc chữa, bây giờ bắt đầu công khai đòi người ta đồ ăn rồi!”
Cô trợn tròn mắt xuống xe.
Sau khi cầm bánh ngọt trở về biệt thự, Lý Diệc Phi vừa cắm nến vừa chân thành nghiêm túc giáo dục Tiền Phỉ: “Em phải nhớ kỹ ngày hôm nay! Về sau mua bánh ngọt, nến, gì đó...những việc này, em nên xuất phát từ tấm lòng chủ động làm! Năm nay là lần đầu tiên, coi như anh làm mẫu cho em!”
Tiền Phỉ cảm thấy đứa nhỏ này khi còn bé nên yên bình ở bệnh viện, việc nói chuyện một mình rất thành thục.
Châm nến xong, Lý Diệc Phi cầu nguyện.
Anh lớn tiếng nói: “Mong bà chị đang đi công tác nhanh dọn đi!”
Tiền Phỉ “xùy” một tiếng: “Anh nhìn coi thế mà còn giở nhân cách ra nói chuyện với em á, ngay cả điều ước ngày sinh nhật cũng liên quan đến người phụ nữ khác!”Lý Diệc Phi trợn tròn mắt liếc cô, bảo cô thổi nến giúp mình.
Tiền Phỉ vừa thổi phù phù vừa cười run rẩy cả người.
Lý Diệc Phi vỗ đầu cô: “Đừng cười nữa! Bảo em thổi không bảo em phun nước miếng!” Lại hỏi cô, “Em cười gì vậy, cười thành như vậy?”
Tiền Phỉ nói: “Không có gì, chính là có chút tiếc nuối không chuẩn bị bánh sinh nhật năm loại nhân hoặc bánh nhân trứng gà rau hẹ cho anh, còn có thiếu gia anh phải nói cho em biết chòm sao anh thích nha! Đúng rồi ở Hàng Châu em có một người bạn tốt có chòm sao giống anh, em cảm thấy hai người mà nói chuyện nhất định rất hợp nhau!” 【 Đứa ngốc ở Hàng Châu chính là một ký ức sâu sắc, em sẽ nói lung tung ha ha a... 】
Lý Diệc Phi giơ tay đánh mông cô một cái, “Chớ tán gẫu mấy người vô dụng đó với anh! Nhanh nói sinh nhật vui vẻ!”
Tiền Phỉ ngẩn người, tung chân đá cẳng chân của anh, “Nói thì nói, anh giở trò lưu manh gì ah!”
Cô lẩm bẩm một câu sinh nhật vui vẻ.
Lý Diệc Phi đưa tay về phía cô. Tiền Phỉ không rõ ràng cho lắm.
Tiền Phỉ ở bên cạnh vội vàng chậc chậc chậc vài tiếng, nói: “Không thể tưởng được, người đứng đầu công ty Thiên Quân - Lục Trạch tiên sinh ngay cả tiền ăn một bữa cơm cũng có thể tính sai, đời người thực là khó lường!”
Lục Trạch khóe miệng co quắp, nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được, nhìn Tiền Phỉ và Diêu Tinh Tinh nói: “Về sau hai người ăn cơm không nên kêu tôi, nghe hai người nói chuyện, nghe lâu tôi chóng mặt.”
Tiền Phỉ và Diêu Tinh Tinh cười ha ha.
Lục trạch nhíu mày, bỗng nhiên chuyển đề tài, nói với Tiền Phỉ nói: “Đúng rồi, khi về chào hỏi Lý Diệc Phi hộ tôi!”
Tiền Phỉ nhướn lông mày, “Tôi và anh ấy thực sự không thân quen lắm!”
Lục Trạch khóe miệng giãn ra, lộ ra nụ cười hơi kỳ lạ: “Theo phương diện nào đó mà nói, cô thực sự không được coi là rất thân quen với anh ta!”
Tiền Phỉ có chút nghi hoặc, hỏi Lục Trạch phương diện nào đó là phương diện nào, Lục Trạch khôi phục vẻ mặt không biểu tình, nói: “Hiện tại tôi và Lý Diệc Phi là quan hệ hợp tác, tôi không tiện nói thêm gì đó, sau này bản thân anh ta sẽ nói cho cô biết.”
Bữa tối vui vẻ kết thúc, sau khi Lục Trạch lái xe đem đưa cô đến nhà khách, chở Diêu Tinh Tinh rời đi.
Trở lại phòng, Tiền Phỉ đem ảnh chụp lúc buổi tối up lên khoe bạn bè, kèm theo một câu: “Buổi tối cùng đại yêu tinh ăn tiệc, rất vui! Đặc biệt cảm ơn Lục tiên sinh - túi tiền của đại yêu tinh đã dốc túi tài trợ bữa ăn!”
Cô up lên xong, không đến một phút đồng hồ liền nhận được điện thoại của Lý Diệc Phi.
“Buổi tối em đi ăn với Lục Trạch?” Lý Diệc Phi mở miệng hỏi.
Tiền Phỉ sửa lời Lý Diệc Phi: “Em đi ăn với Diêu Tinh Tinh, tác dụng chủ yếu của Lục Trạch là đi trả tiền, cám ơn!”
Lý Diệc Phi không bắt bẻ từ của cô, hỏi: “Lục Trạch tán gẫu chuyện gì với em?”
Tiền Phỉ hỏi: “Ví dụ như?”
Lý Diệc Phi nói: “Ví dụ như cuộc sống, lý tưởng, hoặc hợp tác cùng anh, hoặc là nhà cửa gì đó, các loại?”
Tiền Phỉ bắt được từ cuối cùng, hỏi: “Nhà gì? Anh ta không nói đến nhà cửa, ngược lại là thực ra nói anh với anh ta là quan hệ hợp tác, rất nhiều chuyện không tiện nói với em, bảo em trực tiếp hỏi anh.” Tiền Phỉ dừng lại một lúc, hỏi: “Chẳng lẽ căn nhà của anh là thuê của anh ta hay sao?”
Lý Diệc Phi hừ một tiếng, không nói đúng hay không, không để lại dấu vết chuyển chủ đề, hỏi Tiền Phỉ: “Trạm tiếp theo của em ở đâu?”
Tiền Phỉ nói: “Quảng Châu, sáng sớm ngày mai xuất phát, giữa trưa đến, buổi chiều chỉ cần điều tra vài công ty, đi máy bay chuyến muộn đến Hàng Châu.” Tiền Phỉ ngừng một chút, nói, “Nghe nói cơm gà Quảng Châu rất ngon, có thời gian em thật sự muốn đi nếm thử!”
Lý Diệc Phi vô cùng khinh bỉ: “Trừ ăn ra em còn muốn gì khác không!”
Tiền Phỉ nói: “Có mà!”
Lý Diệc Phi hừ hừ hỏi: “Ví dụ như?”
Tiền Phỉ nói: “Anh nè!”
Ở đầu điện thoại bên kia, trong nháy mắt Lý Diệc Phi có chút thở gấp.
“Em đợi chút, anh đột quỵ, ý này của em là nói em nhớ anh đúng không? Ôi thiếu gia anh đây là đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh.?”
Tiền Phỉ cười: “Anh đây là chủ đề khác, bản thân thiếu gia anh không nên tẩm bổ cho não quá nhiều, tẩm bổ nhiều ở bệnh viện cũng cứu không được anh đâu!”
Lý Diệc Phi làm ra vẻ thở dài, “Em mạnh miệng không thừa nhận nhớ anh, nhưng thiếu gia anh không thể, anh không mạnh miệng được! Cho nên anh không thể không nói tiểu Cân Cân, anh có chút nhớ em!”