Hay Là Mình Sống Chung
Chương 54 : Chúng tôi ngủ cùng nhau
Ngày đăng: 15:54 18/04/20
Phần sau của cuộc điện thoại tối qua, Tiền Phỉ thấy Lý Diệc Phi nói quá động dục, về sau tên kia sống chết không chịu tắt điện thoại, nhất định phải lôi kéo cô trò chuyện. Đợi đến lúc cô đi ngủ đã ba giờ. Mà sáng sớm chưa đến bảy giờ cô đã phải bò dậy vội vàng lên máy bay. Cô và các thành viên khác của tiểu đội điều tra không đặt vé máy bay cùng chuyến, so với người khác cô sẽ hạ cánh sớm hơn một tiếng. Bọn họ hẹn sau khi hạ cánh tập hợp ở lối ra sân bay.
Sau khi lên máy bay, Tiền Phỉ mệt mỏi xiêu vẹo, máy bay ổn định cất cánh, cô mặc kệ mọi việc, trực tiếp nằm bò trên bàn nhỏ ngủ không biết trời đất.
Giữa chuyến bay tiếp viên hàng không đến phát bữa sáng, cô thức dậy, nửa mê nửa tỉnh gẩy nhanh hộp cơm. Cô ăn như đánh trận, thấy người đàn ông ưu tú mặc âu phục giày da khoảng bốn mươi tuổi ở ghế bên cạnh vui vẻ cười haha.
Ăn xong, cô đẩy hộp đồ ăn vào góc bàn, muốn tiếp tục nằm bò ra ngủ. Thế nhưng mà bàn quá nhỏ và còn cứng, sau khi hộp cơm chiếm phân nửa chỗ, cô nằm bò như thế nào cũng khó chịu.
Người đàn ông mặc âu phục giày da vừa cười vừa lặng lẽ cầm hộp cơm của cô đặt trên trên bàn của ông ta. Tiền Phỉ cố gắng mở to đôi mắt đầy sương mù, nói tiếng cảm ơn, lại gục xuống ngủ không biết trời đất.
Khi máy bay sắp chuẩn bị hạ xuống, cô bị người đàn ông mặc âu phục giày da thiện ý đánh thức.
Nghĩ đến sau khi máy bay hạ cánh phải đi gặp khách hàng của công ty, Tiền Phỉ cố gắng làm bản thân phấn chấn tinh thần nhanh nhất có thể.
Cô gắng sức dùng hai tay vỗ mặt mình, ba ba ba, thấy người đàn ông mặc âu phục giày da lại bật cười.
“Hình như cô rất mệt!”
Tiền Phỉ có chút phản ứng, mới phát hiện người đàn ông mặc âu phục giày da nhìn sự nghiệp có vẻ thành công ngồi bên cạnh đang nói chuyện với mình.
“À?! Đúng vậy ạ, ngày hôm qua ngủ quá muộn!” Cô quay lại mỉm cười trả lời.
Chương trình phát thanh thông báo máy bay đã hạ cánh.
Người đàn ông mặc âu phục giày da mắt trong veo, tiếp tục hỏi: “Cô làm công việc gì vậy? Vất vả như thế!”
Tiền Phỉ lễ phép nói ngắn gọn: “Tôi làm đầu hành!”
Người đàn ông mặc âu phục giày da mắt càng sáng lên: “Ồ? Một cô gái làm đầu hành thật không đơn giản! Cô làm ở Đại Liên sao?”
Tiền Phỉ mỉm cười lắc đầu, “Không phải, tôi làm Bắc Kinh, đến Đại Liên chỉ là đi công tác!”
Máy bay đã dừng lại ổn định, Tiền Phỉ đứng lên, người đàn ông mặc âu phục giày da rất nhiệt tình giúp cô cầm hành lý từ trên giá để hành lý xuống, cũng đi theo cô cùng ra khỏi cabin.
Sau khi ra khỏi cabin, hai người đều đến lối ra.
Người đàn ông mặc âu phục giày da vừa đi vừa lấy danh thiếp ra đưa cho Tiền Phỉ, “Thật khéo, công ty tôi cũng ở Bắc Kinh, đây là danh thiếp của tôi!”
Tiền Phỉ nhận danh thiếp, nhìn một lúc, lại là công ty niêm yết trên thị trường.
Lại nhìn chức vụ của người đàn ông mặc âu phục giày da, là chủ tịch.Tiền Phỉ có chút ngưỡng mộ, muốn tìm danh thiếp của mình để đưa, thế nhưng mà chưa kịp hành động, đột nhiên cảm thấy bả vai mình bị người khoác từ phía sau. Cô bị dọa, hoảng sợ, cảm thấy đây có thể giống như là một trường hợp quấy rối tình dục.
Cô lập tức quay đầu nhìn.
Sau khi nhìn, cô không khỏi ngẩn ngơ trở nên giống một con gà gỗ. Người động tay động cước chân lại là Lý Diệc Phi, người nên ở Bắc Kinh xa xôi.
“Sếp Mạnh, lâu rồi không gặp, không thể tưởng được ở đây lại gặp được ngài!” Lý Diệc Phi duỗi ra tay phải mỉm cười bắt tay với người đàn ông mặc âu phục giày da.
Tiền Phỉ cũng cảm thấy quan tâm việc đâu đâu, dạ dày sẽ đau, vì vậy chuyên tâm tiêu thực.
︶3︶● Buổi tối, bọn họ cùng ngồi máy bay bay đến Hàng Châu.
Lý Diệc Phi tìm một khách sạn khác gần khác sạn Tiền Phỉ và đội của cô đang ở.
Ngày hôm sau, sau khi Tiền Phỉ mang theo mọi người thăm hỏi xong khách hàng, liền bàn bạc với tất cả mọi người sắp xếp lịch trình tiếp theo
Cô giao hẹn với mọi người, thứ bảy mọi người tự do sắp xếp hoạt động của mình, sáng sớm chủ nhật tập hợp, lên đường đi đến Thành Đô trạm tiếp theo.
Đến thứ bảy, Tiền Phỉ liên hệ với Quan Mỹ Mỹ cùng Dịch Tiểu Cẩm bạn học cấp ba đang định cư ở Hàng Châu. Năm đó lúc ở trường cấp ba, cô và hai người kia thân thiết giống như Na Tra, quả thực là cặp song sinh dính liền ba đầu sáu tay.
Nhóm bạn năm đó nghe thấy cô đến, đều kích động, tranh nhau muốn làm chủ mời cô ăn cơm ở nhà hàng Long Tỉnh.
(*) Một nhà hàng ở địa chỉ 399 đường Long Tỉnh, Tây Hồ, Hàng Châu, Chiết Giang, Trung Quốc.
Lúc đi dự tiệc, Lý Diệc Phi nhất quyết đòi đi theo.
Tiền Phỉ thành khẩn khuyên anh nói: “Anh đừng đi, anh rất tham ăn, nhà hàng Long Tỉnh rất đắt, các cô ấy trông thấy anh khẳng định gây rắc rối cho anh!”
Lý Diệc Phi đầy khí thế nhướng lông mày: “Thiếu gia anh tự trả tiền!” Anh dừng một chút, bĩu môi nói, “Anh mà có thể tham ăn bằng em à? Ngày hôm qua thế nhưng mà em ăn hết một bàn lớn, nếu anh không ngăn cản, cái mâm của quán người ta cũng bị em nuốt mất!”
Tiền Phỉ muốn một cước đạp bay Lý Diệc Phi.
Cuối cùng, Lý Diệc Phi mặt dày mày dạn mà cùng đi.
Mà lúc Lý Diệc Phi xuất hiện, Dịch Tiểu Cẩm và Quan Mỹ Mỹ chẳng những không gây rối, trái lại còn thể hiện tấm lòng yêu mến theo chiều hướng quá mức đến mức biến thái.
Tiền Phỉ phê bình hai cô ấy nông cạn, chỉ biết nhìn bề ngoài của con người, không suy tính xem menu đắt như thế nào.
Dịch Tiểu Cẩm nói: “Đắt không đắt là việc của bọn tôi!”
Quan Mỹ Mỹ nói: “Đắt, chúng tôi cam tâm tình nguyện!”
Tiền Phỉ ngoại trừ trợn tròn mắt ra không biết làm gì cả.
Mà Lý Diệc Phi cảm giác mình thật sự là chứng kiến cái gì gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã rồi, người bên cạnh Tiền Phỉ tính cách đều không khác nhau lắm, từ Diêu Tinh Tinh, Dịch Tiểu Cẩm đến Quan Mỹ Mỹ, lắm mồn tính tình nhanh nhẹn, IQ tập thể thiếu hụt.
Sau khi đồ ăn được mang lên, Dịch Tiểu Cẩm và Quan Mỹ Mỹ vừa ăn vừa hỏi Lý Diệc Phi: “Chàng trai, anh và cô ấy, hai người là quan hệ gì à?”
Tiền Phỉ vừa muốn nói chúng tôi không có quan hệ gì cả, kết quả chưa kịp mở miệng, đã bị Lý Diệc Phi cướp mất lời.
“Chúng tôi ngủ cùng nhau!” Anh chém gió không biết ngượng.
Tiền Phỉ bị sặc cơm, ho đến mức tưởng chết.
Cô sặc, hai mắt đỏ bừng, mặt đầy nước mắt, sự tức giận từ trong lòng tuôn ra, mắng: “Ngủ em gái anh! Tôi với anh là thuê chung nhà, thuê chung được không nào! Hơn nữa quan hệ cùng thuê nhà đã chấm dứt, được chưa!”