Hay Là Mình Sống Chung
Chương 56 : Anh đi dự tiệc
Ngày đăng: 15:54 18/04/20
Lý Diệc Phi nói với Tiền Phỉ, tối hôm cô trở về, tạm thời anh có chút việc không đi được, cho nên gọi bạn thân của anh đến đón cô hộ anh.
Tiền Phỉ nói không cần phiền phức như vậy, “Sao phải khác người như vậy? Mười tám năm trước lúc không biết anh, em kéo hành lý ra khỏi sân bay chưa bao giờ lạc đường!”
Lý Diệc Phi “Ôi” một tiếng nói: “Em cũng không biết xấu hổ với hành động mười tám năm trước đó à?! Cân Cân đây không phải khác người, đây là phương thức thể hiện tình yêu của anh đối với em, em cảm nhận một chút đi!”
Lý Diệc Phi còn nói với Tiền Phỉ: “Đúng rồi người bạn thân đi đón em là tiểu vương tử ngu ngốc nạp thẻ điện thoại trong truyền thuyết, người hơi ngốc, miệng đê tiện, hoa tâm (*), đến lúc đó em coi tên đó tài xế là được, mặc kệ nó nói chuyện gì với em, em đều không cần trả lời nó đâu.”
(*) Hoa tâm: chỉ người trong tình yêu không chung thủy, đa phần là chỉ nam nhân.
Tiền Phỉ hỏi: “Vì sao không trả lời người ta?”
Lý Diệc Phi nói: “Bởi vì đứa nhỏ này thích quấn và đùa giỡn người khác (*), một khi em trả lời nó, nó sẽ hăng hái, có thể một hơi nói một vạn chữ, thuận tiện theo đuổi em.”
(*) 赛脸: là tiếng địa phương vùng Đông Bắc và An Huy, dùng để chỉ hành vi của những đứa trẻ do tinh nghịch mà quấy rầy, đùa giỡn và không nghe lời người khác. Hoặc dùng để phê bình người không biết điều.
Tiền Phỉ nói: “Vậy thì tốt, người ngốc nhiều tiền, em thiếu người bạn khác giới như vậy!”
Lý Diệc Phi im lặng, nói: “Được rồi đến lúc đó em tự mình bắt xe đi về.”
Nhưng mà đêm hôm đó sau khi máy bay của Tiền Phỉ hạ cánh vẫn là Đại Quân tới đón cô.
Lần đầu tiên Tiền Phỉ tiếp xúc gần gũi với tiểu vương tử nạp thẻ điện thoại trong truyền thuyết, cảm thấy dung mạo của cậu ta thuộc về càng xem càng thấy giống em trai nhà hàng xóm.
Đây là ấn tượng của cô khi chưa nói chuyện với người này. Đợi đến khi cậu ta mở miệng, Tiền Phỉ lập tức phục rồi.
Trong sinh mệnh của cô, thiệt tình chưa thấy ai nói nhiều như người này.
Đại Quân tự giới thiệu với cô: “Xin chào Tiền Phỉ, tôi tên Quân Thừa, Quân trong quân đội, Thừa trong thừa tướng, là bạn học cùng lớp mẫu giáo, tiểu học, cấp hai, cấp ba của Lý Diệc Phi. Cô chắc chắn thấy kỳ lạ vì sao tôi lại muốn nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy, mà không phải một câu tôi và Lý Diệc Phi là bạn học cùng lớp. Bởi vì tôi cảm thấy như vậy càng thể hiện việc tôi và Lý Diệc Phi đã quen biết lâu rồi, lại có thể loại bỏ cảm giác bỡ ngỡ của cô đối với tôi, như vậy sau này hai chúng ta cùng nhau không quá xấu hổ!”
Hiện tại, Tiền Phỉ thực sự không cảm thấy xấu hổ mà chỉ thấy đau đầu.
︶3︶●
Trên đường, Tiền Phỉ nói: “Tôi cho là anh tên gì gì đó Quân, không nghĩ tới anh tên là Quân gì gì đó. Họ này của anh rất hiếm thấy!”Đại Quân đập vào tay lái nói: “Đúng vậy! Thật ra nhũ danh của tôi nên là Đại Thừa hoặc là Đại Thừa Tướng gì đó, thế nhưng mà bọn họ không hỏi đã tôi gọi là Đại Quân, tên của tôi cao lớn như vậy, sinh ra bị gọi thành nhỏ bé, cô cảm nhận được không! Ngoài ra Tiền Phỉ tôi phải sửa lại lời cô nói một chút, tôi không tên Quân gì gì đó, tôi là Quân gì đó, tên tôi là một chữ.”
Tiền Phỉ cảm thấy não hơi phình to. Người thích nạp thẻ điện thoại, sao lại nói lảm nhảm như vậy...
Cô quyết định không trò chuyện với anh ta nữa, cô sợ tiếp theo anh ta sẽ nói một vạn chữ mới dừng. Cô chuyển chủ đề đến trên người Lý Diệc Phi.
“Anh và Lý Diệc Phi hai người là bạn cùng lớp, quan hệ nhất định rất tốt đúng không?” Cô tùy ý hỏi. Cô cảm thấy đàn ông đều thích thổi phồng tình huynh đệ gì đó.
Tiểu Viện hỏi: “Cậu muốn nó làm gì vậy?”
Tiền Phỉ cố nén cảm giác chán nản buồn bực nói không nên lời trong lòng, trả lời: “Giữ lại lúc họp vơ vét tài sản của người trong cuộc một bữa cơm.”
Tiểu Viện gửi ảnh qua, sau đó gửi chữ: “Nói thật, giác quan thứ sáu của mình vẫn cho là anh ta có hứng thú đối với cậu...”
Tiền Phỉ trả lời câu ấy: “Giác quan thứ sáu của cậu ngâm quá nhiều năm, sớm đã hỏng không dùng được rồi.”
Sau đó cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu. Nhìn rồi lại nhìn, phát hiện bức ảnh sắp có xu thế trở nên không rõ.
Cô vội khịt khịt mũi, khuyên bảo chính mình, không cho phép không có tiền đồ như vậy.
Cô định bắt buộc bản thân mình nằm xuống ngủ, thế nhưng mà kìm nén không được, lóng ngóng cử động ngón tay, cuối cùng gửi tin nhắn cho Lý Diệc Phi.
“Ở đâu? Vẫn chưa về nhà sao?”
Một lát sau, Lý Diệc Phi nhắn lại: “Đang bận chút chuyện, đưa một người bạn về nhà. Đã muộn em mau ngủ đi!”
Tiền Phỉ để điện thoại di động xuống, nghĩ đến “người bạn đó” ngồi ở ghế phụ của anh, nghĩ đến nụ cười như hoa trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, nghĩ đến cô ấy đang nói nhỏ nhẹ êm dịu gọi người lái xe là “Anh trai“. Là bạn gái sau Quế Lê Lê của anh ấy.
Không biết thế nào, cô bắt đầu đem hình ảnh của đêm nay và cảnh tượng năm đó đi khách sạn bắt gian Uông Nhược Hải chồng vào nhau.
Cô hỏi bọn họ đang ở đâu, bọn họ nói với cô, đang tăng ca, đang bận chút việc; bọn họ đều nói với cô mau ngủ đi.
Bỗng nhiên đáy mắt cô nóng lên.
Hết người này đến người khác, đều như vậy.
Lý Diệc Phi nói anh ta đã cắt đứt hoàn toàn với oanh oanh yến yến kia rồi. Cô nghĩ tiêu chuẩn “cắt đứt hoàn toàn” trong lòng anh ta không giống với trong lòng cô.
Nói đến nói đi, dường như cuối cùng bọn họ không phải người cùng đường.
Cô nhắm mắt lại tự an ủi mình.
Cũng may, trước mắt cô chưa hãm sâu như vậy.
Cũng được, cũng được, con đường này của hai người, cô đã kịp thời phát hiện ra vấn đề..
Không tồi, không tồi, không tồi, không phải ở thời điểm không thể tự thoát ra được cô mới phát hiện ra, bạn gái trước gọi anh là anh trai.