Hay Là Mình Sống Chung

Chương 57 : Biển tình gợn sóng

Ngày đăng: 15:54 18/04/20


Vào buổi sáng trước ngày Tiền Phỉ về Bắc Kinh, Kim Điềm tìm Lý Diệc Phi, thỉnh cầu anh giúp một việc, muốn anh dẫn cô đến bữa tiệc kinh doanh tối ngày hôm sau.



Bữa tiệc kia, có rất nhiều nhà đầu tư và đạo diễn điện ảnh và truyền hình tham dự, trong đó có một đạo diễn đang rất nổi hiện nay, ông ta đạo diễn một quảng cáo công cộng lớn, tung ra trên phạm vi rất rộng rãi, trước mắt đang tuyển nhân vật nữ chính cho quảng cáo. Nếu ai may mắn đoạt được quảng cáo, người đó sẽ có cơ hội hợp tác với vị đạo diễn đó trong bộ chế tác điện ảnh lớn tiếp theo, đến lúc đó lên như diều gặp gió. Rất nhiều nữ minh tinh muốn cơ hội này, nhưng mà vị đạo diễn kia nói, lần này muốn dùng một người mới chưa lộ mặt trên màn ảnh lớn.



Công ty điện ảnh và truyền hình mà vị đạo diễn kia ký là công ty đã niêm yết trên thị thường, lúc ấy hạng mục này do công ty của Lý Diệc Phi làm người phụ trách niêm yết trên thị trường, bởi vậy Lý Diệc Phi có chút giao tình với giám đốc điều hành công ty và vị đạo diễn nổi tiếng sẽ tham gia kia. Kim Điềm muốn cơ hội quảng cáo này, vì vậy đến tìm Lý Diệc Phi, hi vọng Lý Diệc Phi có thể dẫn cô tham gia bữa tiệc, giới thiệu với vị đạo diễn kia.



Lúc đầu khi Đại Quân giới thiệu Kim Điềm cho Lý Diệc Phi, trong quá trình tìm hiểu Lý Diệc Phi muốn coi cô ta là bạn gái, thế nhưng mà trong quá trình ấy lại bất tri bất giác động tâm với Tiền Phỉ. Sau này trong quá trình tìm hiểu, lúc vượt qua tình bạn bè, nhưng không hẳn là người yêu, anh kịp thời kêu ngừng, nhận Kim Điềm làm em gái, hơn nữa đồng ý với cô ta, sau này khi cô ta có chuyện khó khăn gì thì đến tìm mình, anh sẽ giúp cô ta xử lý.



Vì vậy đối với việc Kim Điềm tìm đến mình lúc này, anh cảm thấy không có cách gì để từ chối. Mà thời gian của bữa tiệc lại trùng với lúc đến sân bay đón Tiền Phỉ, anh đành phải bảo Đại Quân đến giúp.



Sau khi Đại Quân biết rõ tính toán của anh, rất không vui, tỏ ý: “Tôi cũng muốn đi dự tiệc!”



Lý Diệc Phi nói: “Đi dự tiệc, người tôi muốn dẫn theo là bạn gái, giới tính cậu không rõ, vẫn là trung thực đi đón người cho tôi đi!”



Sau khi Đại Quân bị từ chối, tỏ vẻ không phục, ý đồ đấu tranh, lại bị một câu của Lý Diệc Phi chặn đứng.



“Muốn tôi nói cho mẹ cậu biết cậu chơi Game Online không?”



Đại Quân ngoan ngoãn đến sân bay, mà anh thì dẫn Kim Điền đến bữa tiệc.



Anh vốn nghĩ rằng nếu như có thể nhanh chóng giới thiệu Kim Điềm với vị đạo diễn kia, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ sớm rời đi về nhà nhìn khối thịt trong lòng mình.



Thế nhưng mà máy bay của vị đạo diễn kia bị trì hoãn, bữa tiệc bắt đầu được quá nửa rồi, ông ta còn chưa tới.



Anh đành phải dẫn theo Kim Điềm ở lại......



Trong thời gian đó có người quen khác như mấy lão già hợp tác thấy anh, đều sẽ đi qua chào hỏi với anh, mà lúc anh bận mỉm cười xã giao với những người này, Kim Điềm khôn khéo ở bên cạnh uống Champagne, hoặc là tự sướng.



Sau đó lúc vị đạo diễn kia chưa đến, Kim Điềm nói chuyện với anh, hỏi anh có người yêu chưa.



Anh gật đầu nói có rồi, Kim Điềm hỏi: “Là cô gái chủ cho thuê nhà sao?”︶3︶● Đối với câu hỏi của Kim Điềm, Lý Diệc Phi cười trả lời thẳng thắn: “Ừ.”



Kim Điềm ngẩng đầu nhìn Lý Diệc Phi, cũng cười, nói: “Em thật sự hâm mộ cô ấy! Xem ra tình cảm thứ này thật sự không hề có thứ tự sau trước, rõ ràng em và anh quen nhau trước, nhưng cô ấy lại lọt mắt xanh của anh!”



Lý Diệc Phi nghĩ một lúc, quyết định sửa lời Kim Điềm: “Nói như thế nào nhỉ, anh cảm thấy không thể nói em đến trước cô ấy đến sau, dù sao buổi trưa mỗi ngày lúc anh và cô ấy đánh bài, anh còn chưa quen em!”



Trong lúc đó Tiền Phỉ gửi tin hắn đến, Lý Diệc Phi lấy điện thoại ra nhắn tin lại.



Kim Điềm ở bên cạnh hỏi: “Là cô ấy sao? Hôm nay anh dẫn em tới đây, cô ấy có biết không?”



Lý Diệc Phi cất điện thoại đi rồi nói: “Anh không nói với cô ấy, cô ấy vừa đi công tác về, rất mệt mỏi, để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt đã.”
“Tiền Phỉ, anh đối với người khác như thế nào, đối với em như thế nào, chính em không cảm nhận được sao? Em có phải ở một người trong danh sách những người bạn gái của anh không, trong lòng em không biết sao? Em không phải là một người phụ nữ không biết lý lẽ, một người đàn ông vì cô ấy làm những gì, cô ấy đều nhìn không thấy sao?”



Tiền Phỉ nói: “Anh xem, em chưa nói gì, chúng ta vẫn chưa là gì cả, thái độ với bạn gái trước kia của anh chính là không kiên nhẫn, không khoan dung, muốn rời đi.”



Lý Diệc Phi khóe miệng khẽ động, giọng mỉa mai tự nhiên sinh ra, “Tiền Phỉ, trước giờ anh thật sự khinh thường giải thích gì đó với phụ nữ, mà em là người thứ nhất khiến anh chịu ngồi xuống đến mức tốn tâm tư đi giải thích. Nếu vẫn còn không kiên nhẫn và không khoan dung như vậy, anh không biết anh nên nói gì nữa“.Tiền Phỉ nói: “Anh xem, anh cho rằng giữa nam nữ vốn phải là chuyện trao đổi công bằng, dĩ nhiên xác định vị trí anh là người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, có sự chênh lệch rất bất bình đẳng vắt ngang như vậy, anh thật sự cảm thấy chúng ta là cùng một thế giới sao?”



Tiền Phỉ nhìn vẻ mặt đang kiềm chế cơn giận dữ của Lý Diệc Phi, nói tiếp: “Anh bây giờ, còn có thể kìm nén tính tình của mình, thế nhưng mà sự kìm nén này có thể duy trì bao lâu đâu? Con gái tìm bạn trai, không chỉ hi vọng lúc hai người tình cảm đang tốt, anh ta cũng gắng sức, cũng hi vọng lúc tình cảm không tốt, anh cũng cố gắng bao dung và thương cảm.”



Cô hiểu đạo lý này, nhưng cô cảm thấy Lý Diệc Phi thật sự không hiểu. Anh là người, ở thời điểm xúc động, yêu đến mức liều lĩnh, hận không thể hái trăng dỗ dành cô vui vẻ, mà lúc tức giận, cũng không quan tâm, lời tổn thương cũng nói ra.



Nói cho cùng, anh vẫn yêu bản thân mình hơn yêu người khác, anh đặt tình cảm của mình ở vị trí đầu tiên.



Mà cô, cô không phải. Cô hi vọng yêu là chịu đựng và lâu dài, không cầu oanh oanh liệt liệt, nhưng cầu nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, cô tức giận, không hài lòng cũng là không quên thông cảm với đối phương; cô tức giận, không hài lòng cũng sẽ bận tâm đến cảm xúc của đối phương, cô sẽ cố gắng kiểm soát bản thân mình không nói ra những lời nói độc địa làm tổn thương hai bên.



Cho nên anh sống tiêu sái, cô sống mệt mỏi, mà bọn họ từ đầu đến cuối không ở cùng một thế giới.



“Lý Diệc Phi, trước kia là đầu óc em đần độn toàn cơ bắp, cảm thấy anh là người quái đản, hư vinh, làm ra vẻ bám víu người giàu, thật ra nghĩ lại, có lẽ anh thật sự là phú nhị đại không biết chừng, người anh giao thiệp, chuyện anh bàn tán, phạm vi anh dạo chơi, nơi anh tiêu khiển, anh sống phóng túng phô trương, cẩn thận nghĩ lại, thật sự rất không giống với người bình thường, thậm chí tiêu chuẩn cũng không giống. Cuộc sống của anh ở trên đỉnh đầu của em, giữa chúng ta không biết cách bao nhiêu đẳng cấp, chúng ta thực sự không phải người cùng một đường.”



Lý Diệc Phi nhìn Tiền Phỉ, đáy mắt hơi nóng nảy, “Ai nói với em, anh là phú nhị đại hả? Ai là con ông cháu cha chứ?! Anh nói cha anh là chủ của một công ty tư nhân! Sao chúng ta lại cách nhiều đẳng cấp như vậy chứ?!”



Tiền Phỉ ha ha cười cười: “Cho dù chỉ là công ty tư nhân, chỉ sợ cũng là một công ty tư nhân không tầm thường.”



Lý Diệc Phi phục: “Tiền Phỉ có phải dì cả em đến rồi hay không? Sao hôm nay lắm lý lẽ như vậy?”



Tiền Phỉ thu lại nụ cười: “Em không phải lắm lý lẽ, em là nghiêm túc.”



Tiền Phỉ im lặng một lúc, như đã suy nghĩ cặn kẽ, chậm rãi nói: “Nếu không, chúng ta trước hết như vậy đi, anh xem như em không có dũng khí không có tự tin, coi em là người nhu nhược, chúng ta tiếp tục làm bạn bè khi gặp mặt có thể gật đầu mỉm cười, không nên làm người yêu. Em sợ bóng sợ gió như vậy, anh lại không kiêng nể gì cả, có lẽ tình cảm không đến vài ngày sẽ kết thúc thôi.”



Cuối cùng mặt Lý Diệc Phi tái nhợt.



“Chút chuyện như vậy, em quan trọng hóa vấn đề như vậy? Một bức ảnh, khiến tất cả việc anh làm vì em đều phí công sao? Giữa chúng ta cũng coi như trải qua vài chuyện, Kim Điềm đăng weibo, em không nhìn không được sao? Sự trả giá của anh, suy cho cùng em đã bao giờ để trong mắt, quý trọng trong lòng chưa? Nếu như muốn như vậy, tốt, vậy theo như lời em nói, chúng ta gặp mặt gật đầu mỉm cười là được!”



Lý Diệc Phi tức giận, nhấc chân đi trước.



Tiền Phỉ ngồi trên sofa chán nản suy nghĩ, cũng may, cô chưa hãm quá sâu, rốt cuộc anh vẫn là một thiếu gia, chung quy có thể nhớ kỹ chính mình trả giá bao nhiêu. Mà cô, cô hoàn toàn trái lại, lúc cô yêu người ta, luôn không nhớ bản thân mình trả giá bao nhiêu.



Cuối cùng thì tình cảm của họ không hề có một điểm chung, vậy dù hai người có thích nhau thì có nghĩa gì.



Cô lau khóe mắt cay xè, đứng dậy rời đi.