Hay Là Mình Sống Chung

Chương 60 : Đau tim chết mất

Ngày đăng: 15:54 18/04/20


Tiểu Viện hỏi Tiền Phỉ: “Bà có phát hiện gần đây anh chàng đẹp trai của công ty hợp tác cũng bắt đầu thường xuyên đến công ty chúng ta không?”



Tiền Phỉ chỉ trả lời năm chữ: “Không phát hiện, tôi bị mù.”



Tiểu Viện nói: “Bà nói xem vì sao anh ta hay đến vậy?”



Tiền Phỉ nói: “Có lẽ coi trọng bà đấy.”



Tiểu Viện ngạc nhiên ôm mặt, “Không có khả năng? Tôi cảm thấy có lẽ nên giữ anh ta lại cho bà, cho nên vẫn chịu đựng không vùi hoa dập liễu, nếu bà nói như vậy, tôi không thể kìm nén được đâu đấy!”



Tiền Phỉ mắt trợn trắng, nói: “Quý bà nhanh đi hưởng thụ thiếu gia kiêu ngạo này đi, tôi thực sự hưởng thụ không nổi.”



Lúc cô nói câu này, thấy Tiểu Viện đang nháy mắt ra hiệu với cô.



Cô nghĩ một lúc, quay đầu lại, thấy Lý Diệc Phi với vẻ mặt sắc như đao đứng ở sau lưng cô.



Cô ra vẻ nghiêm túc gật đầu gọi một tiếng “sếp Lý”, ôm tài liệu vừa mới photo định trở lại chỗ làm việc.



Lúc đi ngang qua, cô bị Lý tổng với vẻ mặt bình tĩnh quyết đoán ngăn lại.



“Quản lý Tiền, có thể trò chuyện hai câu hay không?” Nói xong anh vào phòng họp trước. 【 chú thích: quản lý hạng mục là cấp bậc căn bản nhất, không phải chức vụ cao. 】



Tiền Phỉ cau mày đi theo vào.



“Đóng cửa lại.” Lý Diệc Phi vừa thấy cô vào nói với cô.



Tiền Phỉ đóng cửa lại.



“Ngồi xuống.” Lý Diệc Phi giương cằm ra hiệu bảo cô đến ngồi đối diện anh.



Tiền Phỉ đi qua ngồi một lúc, sau đó lập tức đứng lên.



“ Đóng cửa lại “, Ngồi xuống nói xong hai câu rồi, tôi đi đây.” Cô không cho Lý Diệc Phi có cơ hội mở miệng, xoay người mở cửa rời khỏi phòng họp.



Lý Diệc Phi ngồi ở trên ghế, xuyên qua cửa kính nhìn bóng lưng của Tiền Phỉ, vừa tức vừa buồn bực.



Những bước đi kia của cô, là cho ai xem, eo nhỏ chân dài xinh đẹp thướt tha, thật sự là tức chết người.



Anh cảm thấy mình thật sự là càng ngày càng đê tiện, bị người quăng cho vẻ mặt lạnh lùng, bỏ mặc như vậy cũng không trở mặt, nguyên tắc làm người của anh thật sự là vứt cho chó ăn rồi.



︶3︶



Sau khi Lý Diệc Phi tán gẫu với lãnh đạo của Tiền Phỉ vài câu, lúc chạy đến thang máy định rời đi, ngoài ý muốn bị Tiền Phỉ chặn lại.



“Lý Diệc Phi, nói chuyện hai câu đi.”



Lý Diệc Phi nhanh như chớp dừng bước chân vào thang máy.



Anh lập tức xoay người, đi đến trước mặt Tiền Phỉ.



Tiền Phỉ ngẩng đầu, nhìn Lý Diệc Phi nói: “Sau này đừng bảo tôi đến công ty anh, anh cũng đừng đến công ty của chúng tôi.”



Tiền Phỉ ngắn gọn nói hết hai câu, quay người định trở lại văn phòng, lại bị Lý Diệc Phi kéo cánh tay ngăn cản.



“Còn một câu nữa?”




Anh ấn phím 1. Giống như anh dự đoán, sau khi vang lên hai tiếng ngắn ngủi, là âm thanh bận, bị từ chối không tiếp.



Anh thấy thất bại và bực bội.



Cô vẫn không chịu nhận điện thoại của anh.



Anh xoa huyệt Thái Dương nghĩ, nếu cô vĩnh viễn cũng không nhận điện thoại của anh, có phải cuối cùng tim anh sẽ đau thắt đến chết hay không?



Anh không cam lòng cầm lấy điện thoại, sử dụng chiêu đã từng dùng qua, spam tin nhắn gửi cho cô.



“Nghe điện thoại đi.” Copy, paste, gửi 5 lần.



“Chúng ta nói chuyện tử tế được không?” Copy, paste, lại gửi 5 lần.



“Đường Vạn Thọ có quán ăn, món cá hồi làm rất ngon, anh dẫn em đi ăn!” Copy, paste, cũng gửi 5 lần.



Gửi xong mười năm tin nhắn, Lý Diệc Phi dừng lại, sau khi do dự một lúc, anh lựa chọn thuận theo cảm xúc chân thật nhất dưới đáy lòng, đánh mấy chữ trong khung đối thoại: “Để ý đến anh đi, được không? Anh sai rồi, là anh không đúng, được không? Cân Cân, anh nhớ em lắm!” Đánh xong, ngón tay của anh dừng ở trên điện thoại năm giây, cuối cùng khẽ cắn răng ấn phím gửi.



Không phải là chút thể diện thôi sao, không có cũng được.



Kết quả, tin nhắn nhắc nhở gửi lại, đối phương đã kéo anh vào danh sách đen.



Lý Diệc Phi ảo não ném di động ném trên ghế sofa.



︶3︶



Chạng vạng tối Lý Diệc Phi vẫn nằm cứng đơ trên ghế sofa, cơm tối cũng chẳng muốn đi, suy nghĩ tóm lại ăn hay không ăn, và ăn gì.



Lúc anh đang suy nghĩ đời người thật đúng là con mẹ nó không có hứng thú, Đại Quân gọi điện thoại cho anh.



Anh không buồn muốn nhận điện thoại nhưng vẫn nhấc máy lên, sau một tiếng “Alo”, không đợi nói thêm tiếng thứ hai, trong đường dây chỉ nghe thấy tiếng Đại Quân vô cùng phấn khích.



Trình độ kích động kia quả thực giống hệt lúc Đại Quân đánh Game Online bị mẹ anh ta bắt tại trận.



“Bạn thân! Cậu chắc chắn đoán không ra hôm nay tôi đi tham gia buổi xem mắt ba phút gặp phải ai rồi?! Đối tượng xem mắt thứ hai của tôi lại là nữ hán tử đó! Ôi mẹ của tôi ơi!!! Làm tôi sợ muốn chết a! Lúc ấy tôi cảm thấy bản thân mình đang cướp chị dâu của anh trai á!”



Lý Diệc Phi bật dậy từ trên ghế salon đứng lên, vẻ mặt âm u bình tĩnh gần như bóp nát điện thoại, hỏi: “Cậu lặp lại lần nữa, cậu gặp ai?”



Đại Quân phấn khởi như trước nói: “Nữ hán tử đó! Chính là Tiền Phỉ của cậu đó!”



Lý Diệc Phi ngây người



Cô lại bắt đầu đi xem mắt rồi!!



Anh còn chưa chết!!! Cô đã bắt đầu đi xem mắt rồi!!



Anh một tay cầm di động một tay đấm ngực.



Anh cảm thấy mình thực con mẹ nó đau tim đến chết rồi.



***



Ps: Truyện đã được phát hành sách, từ giờ truyện sẽ dừng đăng tải trên mạng