Hay Là Mình Sống Chung
Chương 61 : Đau tim chết mất 2
Ngày đăng: 15:54 18/04/20
Đại Quân trước khi cúp máy còn kể cho Lý Diệc Phi nghe một việc.
"Lúc tôi nói chuyện với Tiền Phi, cô ấy cứ nhìn chằm chằm điện thoại, có một tên biến thái nhắn tin cho cô ấy, tít tít tít tít nghe muốn phát điên, tôi kháng nghị cô ấy không tôn trọng tôi, bảo cô ấy cho tên quấy rối kia vào danh sách đen, thì cô ấy đưa điện thoại cho tôi bắt tôi làm. Tôi cầm lấy xem, trời ạ, cái tên nhắn tin kia đúng là không cần sỉ diện! Đặt tên cho chính mình là "Đẹp Trai Cấp Vũ Trụ"! Ông nội nó, cả trái đất này không bằng hắn hay sao, lại còn tự sướng tới mức vũ trụ! Tôi mới nhìn cái tên này đã biết hắn chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì, bảo đảm là kiểu chuyên đi tán gái, tôi chẳng nói chẳng rằng, không do dự mà cho hắn vào danh sách đen ngay! Tôi còn mượn cơ hội này, thay mật cậu dạy dỗ cô nàng đàn ông kia rằng sau này đừng tùy tiện đong đưa với kẻ lạ! Tôi biết tôi nói xong, cậu sẽ muốn cảm ơn tôi vì tôi đã lấy đức báo oán, giúp cậu chặn đứng một tên lưu manh ở chỗ bạn gái cậu, nhưng điều tôi muốn nói là, tôi làm thế đều là vì tình nghĩa anh em, nên không cần cảm ơn đâu!".
Lý Diệc Phi nghe mà gân xanh hằn rõ trên trán.
"Cảm ơn ông nội cậu? Người mà cậu cho vào danh sách đen là tôi!".
Đó là cái tên mà ban đầu anh đã mặt dày giật lấy điện thoại của Tiền Phi, ép cô sửa lại.
Lý Diệc Phi cảm thấy câu nói đó quá đúng: Không sợ đối thủ mạnh như thần, chi sợ đồng đội ngu như heo.
Cho dù anh đau cả ruột gan cũng không ngờ, những tin nhắn mà anh vắt cạn trí óc, ngay cả tôn nghiêm cũng vứt đi, lại bị cái tên bại gia Đại Quân chặn hết.
Anh nghiến răng kèm kẹt suy nghĩ, lần sau không thể đi tặng trang bị của cậu ta nữa, mà phải tặng miễn phí người khác luôn cả tài khoản mà cậu ta bỏ hàng đống tiền thì mới hả giận.
Lúc Tiền Phi gọi điện cho Diêu Tinh Tình, trạng thái của cô có phần điên cuồng.
“Tớ nghĩ có lẽ sau này tớ sẽ không thể xào cà tím được rồi.”
Diêu Tinh Tinh hỏi cô: “Nhìn vật nhớ người hả?”
Tiền Phi đáp: “Tớ đang nỗ lực khắc phục hiện tượng này.”
Diêu Tinh Tinh nói: “Bây giờ tớ nghi ngờ có phải đã dạy cậu sai lầm hay không, lý luận ba ngày kia có phải đã quá tuyệt đối? Hoặc là chúng ta nên nới rộng kỳ hạn ra, biến từ ba thành lý luận năm ngày thì sao? Như thế thì tin nhắn của Lý Diệc Phi đã gửi trong phạm vi thời gian thích hợp rồi!”
Tiền Phi nói: “Không liên quan đến số ngày, tớ chỉ đơn giản cảm thấy bọn tớ thật sự không cùng đẳng cấp, anh ấy đến bây giờ tìm tớ cũng chỉ là làm lành thôi, căn bản không cảm thấy vấn đề tớ cho là sai chính là vấn đề lớn nhất. Nếu anh ấy không cho rằng vấn đề mà tớ đề cập là vấn đề quan trọng, thì cho dù bọn tớ lần này làm lành, sau này cũng vì chuyện đó mà nảy sinh ra vô vàn vấn đề khác. Nên đau dài chẳng bằng đau ngắn, chi bằng bây giờ nói rõ ra hết, cắt đứt sạch sẽ!”
Diêu Tinh Tinh hỏi: “Thế cậu đành lòng thật à?”
Tiền Phi trầm tư một lúc lâu mới ủ rũ nói: “Nhưng tớ thật sự không tể chịu thêm tổn thương nào nữa.”
Cô đã không còn dũng khí để từ từ nếm trải một tình yêu kinh tâm động phách nữa, cô không còn trẻ trung, đã trải qua bao nhiêu chuyện, chỉ mong an lành bình ổn, tìm một người cho dù chẳng có tiền, cho dù cô nhìn thấy anh ta cũng không mấy rung động, nhưng có thể yên ổn cùn sống quãng đời còn lại.
Sau khi đã trải qua bao khổ ải, thì tình yêu có là gì? Ai rồi cũng phải sống những ngày tháng củi gạo mắm muối thôi.
Níu cho cùng, niềm vui mà Lý Diệc Phi mang lại cho cô tuy hoa mỹ nhưng không thực tế, niềm vui của họ cứ lơ lửng giữa không trung, không chạm chân xuống đất, mà treo lâu quá thì ắt là niềm vui đó sớm muộn gì cũng phải tan biến.
Chị Kim báo với Tiền Phi là cuối tuần ở một công viên nào đó tổ chức "Hội xem mắt ba phút".
"Phi Phi, đi xem thử đi, lỡ gặp được người thích hợp thì sao!".
Tiền Phi nghĩ ngợi rồi đồng ý.
Cũng tốt hơn là cuối tuần ở nhà một mình rồi suy nghĩ lung tung.
Tiền Phi không ngờ rằng trong buổi xem mắt lại gặp cái người tên Quân Thừa kia.
Cái anh chàng kiểu hoàng tử tiền điện thoại thấy cô thì kêu lên sửng sốt, chỉ vào cô rồi hỏi: "Em ra đây xem mắt, Lý Diệc Phi có biết không?".
Khi đôi bên cùng lý giải chuyện này, đôi khi có những người mất cả đời cũng chưa chắc hiểu thấu. Cô tưởng cô và Lý Diệc Phi đã rơi vào tình cảnh đó, nhưng lúc này đây, anh nói, anh biết đã sai chỗ nào.
Cô bám vào màn hình: "Câu thứ hai”.
Mấy giây sau, tin anh nhắn là: "Anh nhớ món cà tím xào, càng nhớ em hơn".
Cô nhìn điện thoại, phì cười thành tiếng.
Cười mãi rồi không hiểu vì sao, tầm nhìn có phần nhòa. Cô nghĩ món cà tím xào có thể đã biến thành “điểm nước mắt" của cô rồi.
Cô ngước lên tiếp tục xem Happy Camp, năm MC rốt cuộc đang nói gì, hình như cô hoàn toàn không nhớ.
Tầm nhìn từ mờ nhòa đến rõ ràng, từ rõ ràng chuyển sang nhạt nhòa, cứ lặp đi lặp lại
Cuối cùng cô bình tĩnh lại, cúi xuống cầm điện thoại lên, mở tin nhắn ra.
Cô lại thêm người đó vào danh sách bạn.
Tiền Phi cảm thấy Lý Diệc Phi ngoan ngoãn được hai ngày, rồi lại bắt đầu giở trò.
Anh nói với sếp của cô rằng trong dự án ký với khách sạn lại xảy ra một vài vấn đề mới, phải phái mấy thành viên đến khách sạn trông coi mấy ngày.
Theo lý thì với chức vụ bảo đại kiêm trưởng phòng thì không cần đích thân đến đó, nhưng anh lại khiêm tốn nói rằng, anh sẽ đích thân đến để chỉ dẫn công việc.
Thế là sếp cô cũng hào hứng nói rằng nhất định sẽ tìm một người phối hợp tích cực vô điều kiện. Mà người phụ trách phối hợp đó chính là cô.
Ba người chơi đấu địa chủ năm nào giờ lại xuất hiện ở khách sạn, buổi trưa họ vẫn như trước đây, vẫn đấu địa chủ. Tất cả nhìn thì có vẻ không khác gì năm ngoái, ngoại trừ Lý Diệc Phi giờ đã là lãnh đạo, còn cô và Triệu Đức vẫn là giai cấp bần nông.
Nhưng sự thay đổi trên thực tế thì dùng lời của Triệu Đức nói, cứ y như khác nhau giữa trời và đất vậy.
“Đại ca à, cậu đang diễn cảnh ‘Phong thủy luân lưu chuyển’ đó hả? Lý Diệc Phi, cậu là sếp mà thể hiện hèn thế à? Tiểu Phi Phi người ta mới nuốt nước bọt, còn chưa bảo khát mà cậu đã lon ton đi rót nước rồi! Phi Phi người ta vuốt tóc, không phải lâu mồ hôi, cậu đã nhanh nhảu đi mở điều hòa!Phi Phi người ta chỉ mới nói vu vơ là buổi trưa ãn không thấy ngon, cậu đã nhảy lên như khỉ đít đỏ, ra ngoài mua hoa quả! Shit, cậu bỗng trở nên hèn như thế, tôi không chịu nổi, cậu có biết không! Tính khí cao ngạo thiếu gia của cậu đâu mất rồi? Mà chỗ cậu mặt dày nhất là gì cậu biết không? Ông nội cậu chứ, đừng có vì muốn Tiểu Phi Phi thắng bài mà kéo tôi đi làm quân pháo! Tôi thua tới nỗi sắp tuột cả quần ra rồi này!".
Lý Diệc Phi chỉ điềm nhiên nói: "Bây giờ tôi là lãnh đạo, cậu là cấp dưới, cấp dưới phải có sự tự giác của cấp dưới, dừng nghi ngờ quyết sách và quyết định của sếp". Sau đó quay sang, vẻ mặt không biết đã chuyển đổi từ giây phút nào, "xoẹt" một cái biến thành vẻ tươi vui: "Quản lý Tiền, buổi tối có rảnh không? Hay là anh làm chủ, mời mọi người đi ăn món ‘quế ngư thối" nhé?".
Tiền Phi liếc nhìn anh, ném ra một quân bài rồi bình thản nói: "Để tôi suy nghĩ".
Bên kia, Triệu Đức nhìn bốn lá bài 2 mà suýt ngất: "Mẹ nó! Lý Diệc Phi, cậu hèn quá! Vì làm vui lòng Tiểu Phi Phi mà cậu dám cho thêm mấy con 2 vào!". Anh ta ném ra hai con 2 trong tay mình: "Lần đầu tiên tôi đấu địa chủ mà thấy xuất hiện sáu con 2 đấy!”
Lý Diệc Phi nhìn anh ta, mặt không chút cảm xúc: “Nếu đã nhiều 2 như thế thì ai ra trước xem như người đó giữ lá bài đúng!".
Triệu Đức tái xanh mặt, nhìn Tiền Phi, gửi chút hi còn sót lại cho cô, mong đợi cô có thể nói một câu nhân đạo.
Tiền Phi yểu điệu vén tóc ra sau tai, nhìn anh ta rồi dịu dàng nói: "Triệu Đức, thời gian phơi quần đến rồi!”.
Triệu Đức cảm thấy sắp phun cả máu ra.
"Hai người chẳng phải đang giận hờn nhau hay sao? Sao lại dính vào nhau rồi? Đúng là gian phu dâm phụ mà!”.