Hay Là Mình Sống Chung

Chương 62 : Ghen một chút được không?

Ngày đăng: 15:54 18/04/20


Type: P.anh



Cuối tháng chín, khách sạn tổ chức tiệc, lãnh đạo khách sạn gửi thiệp mời mọi người ở hai bên công ty chứng khoán cùng tham dự.



Cuộc vui chia làm hai phần, đầu tiên là ăn uống, sau đó đến khách sạn dự lễ. Phần đầu chỉ giới hạn thành viên trong tổ dự án mới được tham dự, phần hai thì khá thoải mái, mỗi người trong tổ có thể đưa thêm nhiều nhất là ba người bạn cùng đến chơi.



Diêu Tinh Tinh không ở đây, nên Tiền Phi dẫn Tiểu Viện và hai người bạn của cô nàng cùng đến khách sạn.



Lý Diệc Phi cũng đi. Triệu Đức vì lúc ăn uống đã uống rượu, cảm thấy toàn thân mệt mỏi nên đã về nhà nghỉ ngơi.



Trong khách sạn, Lý Diệc Phi rất được hoan nghênh, khá đông các cô gái trang điểm kỹ càng đều cầm ly rượu đến bắt chuyện với anh.



Anh ngồi trên sofa, đối diện với sự đùa cợt của đám “bình hoa di động” trang điểm dày cộp, phấn son lòe loẹt, nước hoa nồng nặc, vẻ mặt anh vẫn tỏ ra điềm nhiên, bình thản.



Anh vắt hai chân lên nhau, cầm ly rượu, trái phải đều có mỹ nữ nhiệt tình ngồi cạnh.



Mỹ nữ bắt chuyện với anh, anh không nói gì, cũng không đứng lên trốn tránh, chỉ cầm ly rượu và nheo mắt, ánh nhìn luôn chiếu thẳng vào Tiền Phi đứng ở không xa đó.



Anh rất không vui, nghĩ rằng sao cô lại cởi áo khoác ngoài ra.



Sau đó anh tính toán, cô đã tổng cộng nhìn anh ba lần. Ba lần đó rất bị động, do ba cô gái cạnh cô nắm vai cô, xoay người cô lại nhìn về phía anh, lúc họ bắt cô xoay lại hình như còn thì thầm điều gì đó.



Anh chỉ mải nhìn cô, thái độ lặng lẽ đã bỏ rơi hai giai nhân nhiệt tình ngồi cạnh. Giai nhân cảm thấy mất hứng, lầm bầm vài câu rồi đều đứng dậy bỏ đi.



Anh cũng đặt ly rượu xuống, đứng dậy khỏi sofa.



Trong khách sạn, Tiểu Viện hỏi Tiền Phi: “Sao cậu lại tới chỗ này rồi còn ăn mặc như gái nhà lành thế hả? Mặc cái đầm ngắn trễ ngực bên trong thì sexy biết mấy, lại còn khoác áo vào, chả ra gì! Mau cởi ra ngay!”. Cô nàng vừa nói vừa lột áo ngoài của Tiền Phi ra. Bờ vai Tiền Phi trong thoáng chốc hiện ra trần trụi trong không khí.



Tiền Phi bất lực kêu lên: “Gì thế, bắt gái ngoan thành gái hư hả?”.



Tiểu Viện mặc kệ cô, nắm vai cô bắt nhìn ra đằng sau: “Phi Phi, tớ phát hiện ra anh bảo đại đẹp trai hình như đang nhìn cậu”.



Tiền Phi nhìn theo, trông thấy Lý Diệc Phi thư sinh trắng trẻo bị hai cô gái da nâu quần short ngắn cũn cỡn kẹp ở giữa, tạo hình rất giống bánh Oreo.



Cô quay đầu lại, nói: “Cậu nhìn nhầm rồi, bên cạnh người ta có hai cô gái kìa, nhìn tớ làm gì”.



Bạn của Tiểu Viện cũng nắm vai cô xoay lại, bắt cô nhìn Lý Diệc Phi: “Không phải đâu Tiền Phi, anh ấy đang nhìn cậu thật đó, tin tớ đi, gần đây thị lực tớ rất tuyệt, đạt chuẩn 2.0, thứ càng xa thì nhìn càng rõ!”. 



Tiền Phi quay lại, vẻ mặt thương hại nhìn họ: “Thật đáng thương, bây giờ mà mắt đã bắt đầu lão hóa rồi”.



Vừa nói dứt, hai cô nàng lại nắm vai cô, bắt cô nhìn Lý Diệc Phi.



Tiền Phi tức tối quay lại, hỏi họ: “Làm gì thế?”.




Đại Quân khóc lóc đòi gọi điện cho Tiền Phi, muốn cầu xin cô đừng suy nghĩ nữa, nếu còn suy nghĩ thì anh ta sẽ không sống nổi mất.



Lại hai ngày nữa trôi qua, khi Lý Diệc Phi đang thấp thỏm lo âu chờ đợi, thì bất ngờ nhận được điện thoại của Diêu Tinh Tinh.



Giọng nói của Diêu Tinh Tinh đã thay đổi: “Này Lý thiếu gia, sao lúc không nên im lặng thì anh lại trở nên im lặng thế hả? Cái tật đeo bám tới cùng của anh sao không sử dụng trong lúc cấp bách? Anh phải giúp Phí Phí đi chứ!”.



Lý Diệc Phi vội hỏi Tiền Phi bị làm sao.



Diêu Tinh Tinh đáp: “Bố cô ấy ốm rồi, phải đến Bắc Kinh khám, cô ấy đang bán nhà đấy!”.



Lý Diệc Phi cầm điện thoại, trong tích tắc đờ ra như biến thành tượng gỗ.



Lúc Lý Diệc Phi chạy đến nhà Tiền Phi thì cô đang làm thủ tục trả tiền nhà lại cho bà chị hay đi công tác trong truyền thuyết.



Đôi mắt Tiền Phi đỏ hoe, gương mặt tiều tụy đang xin lỗi bà chị đó, chị ta khoát tay, ung dung kéo hai vali to đùng chạy ra ngoài thang máy.



Tiền Phi nhìn thấy Lý Diệc Phi, câu đầu tiên cô nói không phải là “Sao anh đến đây”, mà là: “Anh thật chẳng ga lăng tí nào, chị ấy một mình xách hai vali mà anh cũng chẳng giúp một tay”.



Lý Diệc Phi thấy cô còn đùa được thì hơi yên lòng một chút.



“Sự ga lăng của anh từ nay về sau chỉ sử dụng với một mình em thôi”.



Anh theo cô vào nhà.



Anh hỏi Tiền Phi: “Nghe nói em đang bán nhà?”.



Tiền Phi đáp: “Vâng, bố em ốm, gan có vấn đề, uống nhiều rượu quá mà”.



Lý Diệc Phi hỏi: “Bố em không có bảo hiểm y tế à?”.



Tiền Phi trả lời: “Cơ quan của bố không kiếm ra nhiều tiền, đã ngừng nộp phí bảo hiểm từ lâu, bố em cũng đãng trí, quên không nói em nghe chuyện này”.



Lý Diệc Phi hỏi: “Bố em giờ đang ở đâu?”.



Tiền Phi đáp: “Vẫn ở nhà, đang đợi phòng ở bệnh viện 301”.



Lý Diệc Phi hỏi: “Nhà đã bán rồi à?”.



Tiền Phi lắc đầu: “Vẫn chưa, đang treo bán ở công ty môi giới”.



Lý Diệc Phi dò hỏi: “Nếu anh nói rằng anh sẽ nghĩ cách cho em mượn tiền, em đừng bán nhà thì em nghĩ sao?”.