Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân
Chương 25 :
Ngày đăng: 12:06 18/04/20
Có một lần, Giản Dao hỏi Bạc Cận Ngôn: “Tại sao anh lại kiên trì muốn Phó Tử Ngộ làm pháp y? Tuy anh ấy là bác sĩ ngoại khoa có y thuật tỉ mỉ, nhưng dù sao cũng không phải là pháp y chuyên nghiệp. Trong Cục còn có rất nhiều pháp y có kinh nghiệm phong phú lại chuyên nghiệp.”
Bạc Cận Ngôn đáp: “Anh không quen bọn họ.”
Giản Dao: “… Thật tùy hứng.”
Không ngờ, Bạc Cận Ngôn nói tiếp: “Trước kia anh nghĩ với sự tự tin lạc quan của Phó Tử Ngộ, thời gian sẽ làm phai mờ tất cả, nhưng sự thật chứng minh trong lòng cậu ta có điểm mấu chốt, vẫn không qua được. Cậu ta phải chính thức đối mặt với tất cả, nếu không sẽ vĩnh viễn không có được hạnh phúc. Trong tâm lý học gọi là trị liệu loại bỏ mẫn cảm.”
Giản Dao im lặng.
Sau đó, cô gia nhập vào phe “Chèn ép quấy rầy” Phó Tử Ngộ làm pháp y.
Anh không nghĩ đến chuyện làm pháp y đâu.
Anh muốn cứu người sống, chứ không phải nhìn thấy người chết bất lực.
Cả đời này anh sẽ không làm pháp y.
Nhưng so với sự chống cự tiêu cực của Phó Tử Ngộ, điều khiến ba người trong tổ vô cùng chú ý trước mắt chính là cảnh sát mới được điều tới kia, rốt cuộc “ưu tú” như thế nào.
Sáng hôm nay, Bạc Cận Ngôn đến phòng cục trưởng họp.
Hàn huyên mấy câu, cục trưởng cười hỏi: “Cận Ngôn, mọi người có hài lòng với người được chọn không?”
Bạc Cận Ngôn nghiêm túc đáp: “Trong sơ yếu lý lịch tạm thời không nhìn ra thiếu sót, phải dùng rồi mới có thể trả lời anh vấn đề này.”
Cục trưởng: “Ha ha…”
Cục trưởng cũng không thích nói chuyện phiếm với Bạc Cận Ngôn, luôn có cảm giác không thể tiếp tục nói chuyện được.
Thực ra Bạc Cận Ngôn cũng có cảm nhận như vậy. Hai người nói đơn giản mấy câu, Bạc Cận Ngôn đứng dậy cáo từ, khuôn mặt cục trưởng tươi cười đưa tiễn.
Ra khỏi văn phòng, Bạc Cận Ngôn nhìn không chớp mắt đi về phía trước.
Đi được mấy bước, ánh mắt anh bỗng nhiên bị một bóng người trong khu văn phòng cảnh sát hấp dẫn.
A, đây là…
“Phương Thanh?” Bạc Cận Ngôn sải bước đi qua, cúi đầu hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”
Phương Thanh và đồng nghiệp mới đang tán gẫu, ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, nở nụ cười: “Giáo sư Bạc, tại sao tôi không thể ở đây chứ?”
Người đồng nghiệp bên cạnh cười nói: “Giáo sư Bạc, Tiểu Phương mới từ địa phương chuyển đến đây. Bởi vì thành tích của cậu ta vô cùng xuất sắc.”
Phương Thanh chắp tay với người nọ: “Coi trọng rồi.”
Vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy Bạc Cận Ngôn vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Nhưng cuối tuần nhàn rỗi như vậy cũng thật là nhàm chán. Anh quay đầu đến một con phố buôn bán.
Con phố này cách nhà anh không xa, rất nhiều người cũng rất náo nhiệt. Anh ngừng xe, đi theo lối đi bộ, từ từ đi về phía trước.
Có lẽ thực sự nên cân nhắc lời đề nghị của Bạc Cận Ngôn, đổi nghề làm pháp y chăng?
Suy nghĩ hoang đường này xuất hiện trong đầu khiến anh nở nụ cười.
Một cửa hàng rực rỡ, ánh đèn sáng chói. Anh đi qua cửa kính, ánh mắt nhìn khắp nơi, màu sắc phồn hoa vui vẻ trên thế gian này, rồi lại giống như không có trong mắt.
Đời người chính là như vậy sao?
Tất cả viên mãn, rồi lại buồn bã vô cớ.
Luôn vui vẻ, cũng không biết đại bi, cũng không thể vui mừng khi tạm biệt.
Anh tự giễu cười, có lẽ là quá thuận lợi hạnh phúc mới có thể giống như một chàng thanh niên vì sáng tác thơ mà lo lắng.
Bất tri bất giác, đi đến ngoài một cửa hàng quần áo phụ nữ, anh đột nhiên dừng bước.
Đây từng là nhãn hiệu Hàn Vũ Mông thích nhất. Thời thượng lại trang nhã.
Tầm mắt Phó Tử Ngộ đảo qua đống quần áo xinh đẹp, cuối cùng dừng ở cửa phòng thử đồ.
Một người phụ nữ đứng ở đó.
Cô xoay lưng về phía anh, mặc một chiếc váy thời thượng màu thủy lam, tóc đen xõa như thác nước, làn da trắng như tuyết. Vòng eo thon, đường cong lả lướt. Phó Tử Ngộ giống như bỗng nhiên quay lại nhiều năm về trước, anh đứng ở phía sau như vậy, nhìn Hàn Vũ Mông vui vẻ thử đồ. Cùng là dáng người ấy khiến người ta say mê, chỉ là khi đó Hàn Vũ Mông thích màu đỏ.
Một lát sau, cô gái kia quay sang, cúi đầu tiếp tục lựa chọn trên giá đồ.
Phó Tử Ngộ nhìn thấy cô, không nhúc nhích.
Giống như có ánh sáng trắng, trong ban đêm yên tĩnh đẹp đẽ, vô tình chém về phía anh. Trong đầu anh đột nhiên trở nên trống rỗng, trong mắt chỉ còn lại sườn mặt cô gái xinh đẹp mà quen thuộc.
Cô gái vẫn chưa phát hiện có người ngoài cửa sổ chăm chú nhìn.
Nhưng Phó Tử Ngộ nhìn thật lâu, sau đó giơ tay lên, ngăn nước mắt rơi từ kẽ tay xuống.
Là em sao, Vũ Mông?
Là em, cuối cùng đã trở lại rồi?
Có biết anh đã đợi bao lâu.
Chờ đợi kì tích vĩnh viễn không có khả năng, chờ ngày này xuất hiện.