Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân
Chương 26 :
Ngày đăng: 12:06 18/04/20
“Cốc cốc cốc…” Tiếng gõ cửa dồn dập.
“Ai vậy?” Giản Dao mở cửa ra, nhìn thấy Phó Tử Ngộ vẻ mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng, rõ ràng là đã khóc. Điều này khiến Giản Dao chấn động, ai có thể khiến Phó Tử Ngộ luôn điềm đạm bình thản rơi lệ thế này?
Phó Tử Ngộ gật đầu một cái với Giản Dao, nghiêng đầu tránh tầm mắt của cô, lập tức bước vào: “Cận Ngôn đâu?”
Giản Dao vội nói: “Ở trong thư phòng.”
Phó Tử Ngộ đẩy cửa bước vào, Bạc Cận Ngôn đang cúi đầu đọc sách, Phó Tử Ngộ giặt lấy sách trong tay anh, để sang một bên.
Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn Phó Tử Ngộ, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Giọng nói của Phó Tử Ngộ hơi run rẩy, khàn khàn, nói: “Tớ… thấy cô ấy…”
“Ai?”
“Joe… Vũ Mông, Hàn Vũ Mông.”
Bạc Cận Ngôn hơi biến sắc, liếc Giản Dao.
“Cậu xác định nhìn rõ?” Bạc Cận Ngôn hỏi.
“Đúng vậy!” Phó Tử Ngộ ra sức gật đầu, “Tớ thấy vô cùng rõ ràng. Vầng trán, ánh mắt, chiếc mũi… Ngay cả nốt ruồi trên cổ cũng giống như đúc. Trừ phi trên đời này có hai người giống hệt nhau.”
Giọng nói của Phó Tử Ngộ vô cùng đau khổ, Bạc Cận Ngôn đập tay Phó Tử Ngộ, ý bảo anh ngồi xuống, sau đó lại cầm chai nước bên cạnh đưa cho anh. Phó Tử Ngộ mở chai nước ra tu một hơi, sau đó hai mắt đỏ sọc nhìn chằm chằm mặt đất. Rõ ràng dưới sự “dạy bảo” của Giản Dao, việc an ủi bạn này Bạc Cận Ngôn đã làm vô cùng tốt.
Nhưng mà đừng nói đến Giản Dao, cho tới bây giờ Bạc Cận Ngôn cũng chưa từng thấy Phó Tử Ngộ có bộ dáng này.
Giản Dao im lặng ngồi xuống bên cạnh.
“Nhìn thấy ở chỗ nào? Hiện tại cô ấy đang ở đâu?” Bạc Cận Ngôn chậm rãi hỏi.
Phó Tử Ngộ lắc đầu, sau đó nói: “Tớ thấy cô ấy ở phố buôn bán, lúc ấy… rất khiếp sợ, còn tưởng là ảo giác. Chờ tớ đuổi theo, cô ấy đã biến mất.” Anh vùi tay vào trong tóc: “Nhưng tớ đã hỏi nhân viên bán hàng, thực sự là có một người phụ nữ như vậy đến mua hàng.”
Bạc Cận Ngôn suy nghĩ một chút, nhìn về phía Giản Dao: “Lập tức thông báo cho An Nham, tập hợp tất cả camera trên đường tìm kiếm tung tích của cô ấy.”
“Không có gì.” Lạc Lang cười hỏi: “Phải ra ngoài?”
“Vâng, ra ngoài đi dạo với chồng em.”
“Vậy cuối tuần vui vẻ. Sau này có vấn đề gì về pháp luật cứ hỏi anh.”
Cúp điện thoại, trong lòng Giản Dao ấm áp. Trong cục cảnh sát cũng có luật sư tư vấn, dù vẫn phối hợp thuận lợi, nhưng thỉnh thoảng phải đợi mất mấy ngày. Cho nên Giản Dao gần đây học một số tài liệu hay sắp xếp lại hồ sơ, gặp phải vấn đề không hiểu, chỉ cần không phải tài liệu mật, sẽ gửi mail cho Lạc Lang. Anh ta luôn vô cùng kiên nhẫn giải đáp, giúp cho công việc trong tổ không ít. Thường xuyên qua lại, hai người cũng trở nên thân thuộc.
Đương nhiên để tỏ lòng biết ơn, Giản Dao cũng mua một số sách tặng cho Lạc Lang. Là những quyển sách về điều tra anh ta cảm thấy hứng thú. Lạc Lang vui vẻ nhận lấy.
Đối với việc bọn họ qua lại, Bạc Cận Ngôn cũng không quan tâm. Giản Dao cũng nói thẳng: “Anh xem đấy, đồng hương của em có thể viện trợ pháp luật từ bên ngoài cho chúng ta cũng là chuyện tốt. Tổ vụ án đặc biệt của chúng ta, chỉ có chính thức bốn người, có thêm một nửa pháp y đang dao động, lại thêm một nửa luật sư bên ngoài, đây mới gọi là công năng thực sự đầy đủ.”
“Vợ à, chúng ta có thể đi hẹn hò được chưa?”
Bạc Cận Ngôn mỉm cười hỏi.
Giản Dao ngẩng đầu, thấy anh đã thay âu phục, mặc chiếc áo polo và quần vải. Bớt chút lạnh lùng, thêm chút ôn hòa, ánh mắt trong suốt như nước.
Hiện tại không giống như giáo sư tâm lý tội phạm, chỉ giống một thanh niên trí thức phong độ, thanh lịch duyên dáng.
Đây cũng là kết quả mấy năm nay cô dạy dỗ, nếu không trạch nam mê âu phục này ngay cả leo núi cũng cảm thấy âu phục giày da rất tốt.
Giản Dao không nhịn được bật cười, để di động vào túi, kéo tay anh: “Đi thôi, ngài Bạc.”
Hai người lái xe đến khu công nghiệp truyện tranh nổi tiếng ngoài ngoại ô Bắc Kinh.
Cửa kính xe mở ra, gió từ từ thổi vào. Trong xe còn bật nhạc, hai người không ngừng nói chuyện. Vậy nên khi tiếng tin nhắn đến, Giản Dao cũng không nghe thấy.
Di động màu bạc nằm trong túi của Giản Dao, màn hình sáng lên rồi tối đi.
Là một tin nhắn phát ra từ dãy số khộng biết của ai:
“Tuyệt đối đừng đến Comic-Con.”