Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân
Chương 45 :
Ngày đăng: 12:07 18/04/20
Giản Dao im lặng một chút, nói: “Suy đoán thế này luôn khiến em cảm thấy không dám tưởng tượng nổi, Kha Thiển không chết, người chết là Kha Ái. Sau đó cậu ta…” Cô không nói thêm gì nữa, ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn.
Bạc Cận Ngôn vừa lái xe, vừa đáp: “Sự thật đã vô cùng rõ ràng. Nguyên nhân chính là vì tồn tại quá nhiều mâu thuẫn logic, người càng khớp với logic trong đầu càng dễ dàng thấy rõ chân tướng. Còn Phương Thanh rõ ràng vẫn còn hơi kém một chút.”
Giản Dao buồn cười: “Anh cũng đừng châm biếm anh ấy. Hôm qua sao lại cãi nhau với anh ấy thế?”
“Nhưng em đang nói ngược logic rồi.” Bạc Cận Ngôn đáp, “Là anh ta cãi nhau với anh, chứ không phải anh cãi nhau với anh ta. Người thông minh tai thính mắt sáng, tự chứng minh được sự thật. Người ngốc mới cần phải cãi cọ, bởi vì logic sai lầm mới cần thuyết phục người khác.”
Giản Dao: “…” Dứt khoát im lặng luôn.
“Đầu tiên, vào buổi tối kia, trong cặp sinh đôi có một người đã chết.” Bạc Cận Ngôn nói, “Nhưng chúng ta bị lời khai của đám Hứa Sênh dẫn đến nhầm lẫn, người chết mặc quần áo, hóa trang, tướng mạo của cặp sinh đôi chả có mấy khác biệt nên càng khó nhìn ra, bọn họ cho rằng chắc chắn là Kha Thiển, vì thế chúng ta cũng nghĩ là như vậy. Nhưng em còn nhớ không, lúc đó trong lời khai của Hứa Sênh, Văn Hiểu Hoa cũng đã nhắc tới tối đó bọn Tưởng Học Nhiễm nói “Kha Thiển” đột nhiên trở mặt không chịu chia tiền, còn bảo bọn họ cút đi, nói sẽ báo cảnh sát, tính cách phản ứng như vậy không giống Kha Thiển thường ngày bảo sao nghe vậy, mà giống Kha Ái bình tĩnh lý trí hơn. Nhìn thấy bạn bè của em trai ích kỉ lạnh lùng như vậy, cô ấy cũng khó mà không giận. Kết quả điều tra của pháp y là chứng cứ xác thực, những lời “tỷ lệ còn sống rất thấp”, cùng với “trong cặp sinh đôi, nhất định có một người đã chết”. Chỉ là còn chưa thể kết luận trên mặt pháp luật thôi.
Tiếp theo, trong vụ án giết người liên hoàn, hung thủ biểu hiện ra việc quen thuộc với phòng làm việc, các thành viên, toàn bộ mọi chuyện. Cho dù Kha Thiển có thể từng trao đổi với Kha Ái về tình hình phòng làm việc, nhưng quen thuộc đến trình độ này thì vẫn hơi gượng ép. Cho nên lúc ấy trong lòng anh đã có nghi ngờ, nhưng em biết đấy anh sẽ không nói ra chuyện chưa xác định.”
Giản Dao nhếch miệng.
“Thứ ba, hôm qua anh đã nói rồi, biểu hiện của Kha Ái khi đối mặt với chúng ta có thể ngụy trang, nhưng các mối quan hệ, nhân sinh của cô ấy thì không thể. Mọi thứ của Kha Ái không phù hợp với tính cách đặc trưng của hung thủ.
Ngược lại Kha Thiển rất phù hợp. Tuy cậu ta mang lại cho mọi người hình tượng yếu ớt, nhưng đừng quên, cậu ta cũng là một sinh viên đại học có năng lực, vô cùng thông minh. Vụ án này cậu ta hoàn toàn có thể làm được. Hơn nữa chỉ có cậu ta mới phù hợp với tính cách đặc trưng được ăn cả ngã về không, tuyệt vọng, cố chấp. Cậu ta có tình cảm sâu nặng không muốn xa rời chị gái, lại là cosplayer xuất sắc thường xuyên hóa trang thành nhân vật nữ, phải giả vờ đóng vai chị gái đã chết, thay thế cuộc sống của chị gái, là hoàn toàn có thể làm được.”
“Sau đó…” Giản Dao tiếp lời, “Khi cần giết người, Kha Thiển sẽ cởi bỏ lớp ngụy trang, khôi phục thân phận đàn ông, cho nên lúc Phương Thanh, Cố Bàng Bàng nhìn thấy cậu ta lúc ấy, trực giác đầu tiên đều mách bảo là đàn ông. Như vậy khi chúng ta tìm được “Kha Ái”, bởi vì không tìm được thi thể “Kha Thiển” sẽ không thể loại bỏ việc cậu ta là kẻ tình nghi, cho nên cậu ta đổ hết tất cả lên “Kha Thiển”. Còn mình trở thành “Kha Ái”, thoát hết mọi trừng phạt pháp luật.”
Bạc Cận Ngôn gật đầu.
“Nhưng những thứ này đều là phỏng đoán của anh, không có chứng cứ.” Giản Dao nói tiếp, “Anh đã sớm có phỏng đoán như vậy, tại sao chúng ta không tìm cớ, trực tiếp kiểm tra cơ thể Kha Thiển, vạch trần thân phận của cậu ta?”
An Nham lại nói một câu sâu sắc: “Hiện tại cậu ta sống cho hai người, cho nên cũng có được sự bình tĩnh và mạnh mẽ của Kha Ái.”
Phương Thanh liếc cậu ta: “Ồ, ở lâu với hai vị kia, cậu cũng biết phân tích tâm lý tội phạm à?”
An Nham thản nhiên cười: “Đương nhiên.”
Một lát sau nói tiếp: “Anh không biết Bạc Cận Ngôn làm tổn thương tôi như thế nào đâu. Có thời gian, anh ấy gọi tôi là “Tiểu vương tử giám sát”. Chẳng lẽ tôi chỉ biết điều tra giám sát thôi sao? Tôi là hacker giỏi nhất Trung Quốc, giỏi tâm lý tội phạm cũng không thể nói bậy.”
Phương Thanh cười ha ha.
Cười xong thì hỏi: “Bên bọn họ thế nào?”
An Nham đáp: “Đã đến quê của Kha Ái và Kha Thiển.”
Phương Thanh gật đầu: “Chúng ta đi thẩm vấn, tranh thủ đột phá.”
An Nham “ừ” một tiếng, nói tiếp: “Anh Phương, anh đừng phân cao thấp với Bạc Cận Ngôn.” Phương Thanh định nói mình chẳng thèm phân cao thấp với ai, lại nghe An Nham nói: “Anh không tranh được với anh ấy đâu.”
Phương Thanh nhíu mày, lại nghe An Nham thản nhiên nói: “Người lớn khi nào lại bốc đồng như trẻ nhỏ chứ?”
“Phụt…”
“Ha ha.”