Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân
Chương 46 :
Ngày đăng: 12:07 18/04/20
Khi bọn họ trở lại bên trong phòng thẩm vấn, người ngồi đối diện đã không còn là Kha Ái mà là Kha Thiển.
Cậu ta đã tẩy trang, cũng thay đổi quần áo đàn ông, còn mái tóc vẫn dài, buộc ở sau lưng. Ai nhìn thấy dáng người gầy gò, khuôn mặt càng có góc cạnh hơn so với Kha Ái, cũng sẽ không thể nghi ngờ cậu ta là đàn ông hàng thật giá thật.
“Tóc là thế nào?” Phương Thanh nhìn cậu ta hỏi.
Cậu ta bình tĩnh đáp: “Nối tóc.”
Cho nên mỗi khi giết người đều phải đội mũ lưỡi trai che giấu.
Hai bên im lặng một lát, Phương Thanh thở dài nói: “Kha Thiển, sao cậu lại trở thành bộ dáng ngày hôm nay?”
Lời này thật sự ám chỉ, nhưng Kha Thiển không hề mắc mưu, ánh mắt hoảng hốt trong chốc lát, ngay cả An Nham cũng nhận ra sự thù hận chợt lóe qua.
Nhưng cậu ta lại nhẹ nhõm trả lời: “Chị gái tôi… mất tích, tôi muốn tiếp tục sống thay chị ấy. Tôi biết như vậy là không đúng, nhưng đây là… nguyện vọng của tôi, có lẽ cũng là của chị ấy.”
Phương Thanh nhìn chằm chằm cậu ta: “Cậu không thừa nhận giết ba người Lục Quý, Dung Hiểu Phong, Tưởng Học Nhiễm, cũng như có ý đồ giết Hứa Sênh không thành? Ba vụ án đều có nhân chứng nhìn thấy cậu. Cậu còn nói dối?”
Mặt Kha Thiển hơi đỏ lên, lại đáp: “Tôi không nói dối. Việc này… không phải do tôi làm.” Dừng một chút, chậm rãi nói, “Có lẽ là do Kha Ái làm. Chị ấy làm vì tôi.”
Phương Thanh cười lạnh nói: “Nhưng chiều hôm nay Hứa Sênh nhìn thấy rõ ràng là cậu, là đàn ông. Cô bé còn chạm vào cơ thể cậu, chẳng lẽ cậu không nhớ rõ sao?”
Kha Thiển mím môi, bật cười, đáp: “Cô ta nhớ lầm rồi. Không thể nào, chiều nay tôi ở trong phòng làm thí nghiệm, bạn học của tôi có thể làm chứng. Anh cảnh sát, dựa vào nhân chứng tỉnh táo hay nhân chứng hoảng loạn thì đáng tin cậy hơn đây? Tôi không có tội, tôi không giết người. Từ đầu đến giờ… tôi không làm gì sai hết.”
Phương Thanh và An Nham cùng ngẩn ra.
Lần đầu tiên Chu Mạt Mạt đến cục cảnh sát, vô cùng căng thẳng. Cô gái đổi chén trà hết tay này sang tay kia, nuốt nước miếng, nhìn cảnh sát có bộ dáng tuấn tú đi đến.
“Chú cảnh sát…” Cô gái nhút nhát hỏi, “Tại sao lại mang tôi và Kha Ái tới đây?”
Phương Thanh nở nụ cười, ngồi xuống: “Tôi già thế sao? Năm nay tôi mới 30 tuổi. Bạn học, đừng căng thẳng, có một vụ án vô cùng quan trọng cần cô cung cấp manh mối.”
Chu Mạt Mạt nghiêm túc gật đầu.
Cố Bàng Bàng: “Này, anh cười gì thế?”
An Nham nhếch miệng: “À… không cười.”
Giống như không có cách nào miêu tả cho cô thứ mình muốn tìm như thế nào. Thực ra hiện tại ngay cả cậu cũng không biết, nhưng với logic của thiên tài khoa học tự nhiên bẩm sinh rõ ràng mà mạnh mẽ, cậu suy nghĩ, thay đổi cách nói: “Nhóm của em có phải là có thực lực tốt nhất trong nước không?”
Cố Bàng Bàng nhìn An Nham, đáp rõ ràng: “Đúng.”
An Nham phát hiện dường như mình càng thích cô hơn.
Hỏi tiếp: “Trang thiết bị của các em có phải hơn rất nhiều so với nhóm Kha Thiển? Bọn họ có thứ gì, các em nhất định đều có?”
“Em nghĩ vậy.”
“Có thể mang anh đi xem không?”
“Bây giờ sao?”
“Đúng vậy.” An Nham nói, “Thời gian vô cùng cấp bách.”
Cố Bàng Bàng lập tức đáp: “Được, vậy anh chờ một lát, em lên lầu thay quần áo, nhờ bạn học xin nghỉ giúp em, 5 phút thôi.”
An Nham: “Cám ơn…” Cô đã quay đầu, “bịch bịch bịch” chạy đi xa.
Ánh mặt trời lộ ra một chút sau tầng mây, ánh vàng chiếu lên người An Nham. Cậu nhìn cô gái ở phía xa, cơ thể hoạt bát thú vị như vậy, da thịt lộ ra bên ngoài trắng như tuyết. Hơn nữa đôi chân dài tràn ngập sức sống thanh xuân.
An Nham đút hai tay vào túi, yên lặng nhìn một lát, ngửa đầu thở dài.
Đây là tâm trạng gì thế?
Tự nhiên rất muốn được cô đạp cho một cái?