Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân
Chương 56 :
Ngày đăng: 12:07 18/04/20
Mắt Bạc Cận Ngôn che một tấm vải trắng mỏng.
Giản Dao ngồi bên cạnh anh, tay muốn chạm vào, nhưng vẫn buông ra.
“Ăn chút cháo nhé?” Cô khẽ hỏi.
“Không cần.” Anh dịu dàng nói.
Giản Dao gật đầu, mới nhớ ra anh không nhìn thấy, khẽ giúp đỡ anh tựa vào giường bệnh.
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện ý nghĩ, nếu là như lúc thường ngày, anh sẽ đọc sách.
Muốn em đọc sách cho anh nghe không? Những lời này đã tới bên miệng, lại không thể nói ra lời.
Vì thế hai người cứ im lặng ngồi như vậy. Cô không nhìn thấy đôi mắt của anh, không biết anh đang nghĩ gì. Rõ ràng bàn tay chỉ cách nhau có một mét thôi, lại giống như cách rất xa trong biển người.
“Cận Ngôn…” Cô hỏi, “Anh có muốn đi ra ngoài một chút không?”
Bạc Cận Ngôn nghiêng đầu.
Ngoài cửa sổ phòng bệnh có tiếng người nói chuyện, còn có tiếng chim hót líu lo.
“Không cần.” Anh dịu dàng nói.
Trong lòng Giản Dao bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, không muốn bị anh phát hiện ra, vội vàng nói: “Em đi WC một lát.”
“Ừ.”
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Bạc Cận Ngôn hơi ngẩng mặt lên, cảm giác tối om thật kì diệu. Trái tim con người cũng sẽ vì thế trở nên bối rối thất thố, bởi vì bạn sẽ không biết nhìn về phía nào, đi hướng nào, không biết bước tiếp theo có rơi vào vực sâu vạn trượng hay không.
Anh vô cùng im lặng, một mình ngây người năm phút.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, cầm lấy khăn trải giường bên cạnh, ném mạnh.
Trên khuôn mặt trắng trẻo, có vệt mồ hôi nhỏ, còn cả tái mét lại.
Khi Giản Dao bưng cốc trà đi tới cửa, nhìn thấy chính là hình ảnh này. Cô lập tức bỏ ấm trà xuống, chạy đến bên cạnh anh, cầm chặt tay anh: “Cận Ngôn, không sao… dần dần sẽ tốt lên.”
Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn khẽ giãn ra, dường như chỉ có khi ở bên cô mới không phát cáu. Anh im lặng, quay mặt đi về phía cửa sổ.
“Ừ.” Giọng nói rất khẽ.
Giản Dao nắm tay anh, không nói lời nào.
Cô không biết phải đối mặt với sự hỗn loạn của anh ra sao.
Một Bạc Cận Ngôn hỗn loạn, im lặng như thế.
Lạc Lang ngồi trước cửa sổ, chậm rãi hút thuốc. Trong phòng bật nhạc giao hưởng đinh tai nhức óc, là bản “The Manfred”.
Rèm cửa khép chặt, chỉ lộ ra một khe hở.
Một chiếc kính viễn vọng được đặt ở khe hở.
Lạc Lang hút hết điếu thuốc, đứng lên, cúi đầu nhìn vào kính viễn vọng.
Vô cùng chuyên chú.
Xuyên qua tầng lầu, xuyên qua màn đêm, xuyên qua biển người, kính viễn vọng chiếu chính xác vào khung cửa sổ kia.
Trong cửa sổ tấm rèm khẽ lay động, chỉ bật một ngọn đèn nhỏ. Giản Dao mặc áo phông màu vàng ấm áp, ngồi trước cửa sổ, hơi cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn như ngọc. Một mình ngồi im lặng rất lâu.
Ngôi nhà cô yêu, hạnh phúc trong nhà, từ nay về sau chỉ có một mình cô.
Lạc Lang rời khỏi kính viễn vọng, ngồi xuống. Bắt đầu rầu rĩ hút thuốc, cho đến khi khói thuốc tràn ngập phòng, cho đến khi màn đêm giống như biển đen bao phủ khắp trái đất. Đèn cảm ứng tự động trong phòng dần sáng lên. Ở phía sau anh ta là một bức tường, từ phòng ngủ xuyên qua hành lang, kéo dài đến phòng khách.
Trên tường tất cả đều là ảnh chụp. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn bước vào khu công nghiệp hoạt hình, Giản Dao đeo tạp dề nấu ăn trong nhà, Giản Dao trên đường đi làm…
Ảnh chụp Giản Huyên ở trong thư viện trường đọc sách, bà Giản đi chợ mỉm cười cúi đầu mua đồ ăn.
Con dao găm giết chết tên sát thủ kia vẫn còn đặt trên mặt bàn bên cạnh anh ta. Vết máu và vân tay đã được lau sạch sẽ.
Lạc Lang cúi đầu, kẹp điếu thuốc, dụi lên trán.
Nếu ly biệt khiến người ta càng bi thương, thì khi gặp lại càng khiến cho người ta sa vào lầm lạc.
Điều tất cả chúng ta cần chính là tha thứ.
Anh nói chính nghĩa và tín ngưỡng không hề thay đổi.
Anh nói anh sẽ trở về.
Bạn cũng biết chính nghĩa giống như hòn đá lạnh trong đầm, ánh trăng dưới hồ nước sâu.
Ánh sáng và bóng tối luôn cùng tồn tại.
Cho dù có lúc vẩn đục, cho dù có lúc lật nhào.
Nhưng cuối cùng biết bơi sẽ gặp phải đá, ánh trăng cũng sẽ tan tác.
Nếu cuối cùng anh vẫn trở về
Vậy xin từ nay về sau hãy nhắm hai mắt lại trong đêm tối.
Bởi vì anh đã đến rồi, hãy nhắm mắt lại.